Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 1949: sinh tồn trên sa mạc (27)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 1949: Sinh tồn trên sa mạc (27)
Thế nhưng mấy căn cứ sau đó, có cái đã bị hoang phế từ lâu, có cái vừa bị tiêu diệt, tóm lại không còn một căn cứ nào hoàn chỉnh cả.
Hạ Dạ dường như đã biết được sự phân bố của tất cả các căn cứ, ngay cả trạm thông tin liên lạc hắn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sắc mặt ông cụ Uất càng ngày càng kém. Rất lâu rồi không liên lạc được với những người khác, lại thêm không ngừng nhìn thấy các căn cứ bị tấn công, tâm trạng ông không thể nào tốt lên được.
“Hoan Nhi, xuống dưới kia.” Ông cụ Uất vẫn luôn lầm lì đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh nhìn xuống dưới. Phía dưới có một số kiến trúc, phân bố rải rác, trên mặt đất không có người hoạt động, thoạt nhìn có vẻ giống như một thành phố bỏ hoang.
Sa mạc đã chôn vùi gần như toàn bộ kiến trúc, nhưng một số thành phố lớn của ba trăm năm trước vẫn còn để lộ ra một vài đường nét, chẳng qua chỉ là bên ngoài đều bị cát dày bao phủ, giống như bị phong ấn vậy.
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm đi xuống bãi đất trống phía dưới, vừa xuống dưới cả đôi chân đã bị chìm vào trong bãi cát mềm mịn, cho đến tận cẳng chân mới chạm đến mặt đất.
“Khụ khụ khụ... Hoan Nhi, cháu đi tìm xem xung quanh có người xuống đây không, khụ khụ...” Ông cụ Uất che miệng ho.
“Ông nội có sao không?” Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại ho thế này?
“Không sao, mau đi tìm đi.” Ông cụ Uất khua tay.
Thời Sênh nhìn ông cụ Uất đánh giá, móc trong không gian ra hai tấm bùa nhét vào trong quần áo ông cụ Uất, sau đó cùng Ảnh Tế tìm lối vào.
Thành phố này rất lớn, mặt đất bị cát bao phủ, muốn tìm được lối đi thông lên mặt đất là một chuyện không hề đơn giản. Thời Sênh mất nửa ngày trời mới tìm được một đường nước ngầm, thế nhưng vừa mở ra cát đã tràn vào bên trong, căn bản không thể có cách nào xuống dưới đó được.
Cô chỉ có thể dọn sạch một khoảng đất trống, sau đó mở đường nước.
Thời Sênh quay lại tìm ông cụ Uất, nhưng chỗ vừa nãy chỉ còn lại Ảnh Sinh, đâu còn bóng ông cụ Uất nữa.
“Người đâu rồi?” Thời Sênh hỏi Ảnh Sinh.
Bờ môi Ảnh Sinh khẽ động, trầm mặc đưa một tờ giấy cho Thời Sênh.
Thời Sênh mở tờ giấy ra.
“Chuyện năm xưa cuối cùng cũng phải đi đến hồi kết, đi về phương Bắc tìm cha mẹ cháu đi, hãy sống cho thật tốt.”
Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh nhìn Ảnh Sinh.
Ảnh Sinh bất lực vẫy tay, “Tôi chặn lại rồi.”
Thời Sênh ngẩng lên nhìn bốn xung quanh. Ở đây có nhiều quần thể kiến trúc, ông nội Uất đi đến đâu cũng có thể trốn được.
Thời Sênh thu tờ giấy lại. Nếu như ông cụ Uất ở lại thì cô có thể đảm bảo cho ông được bình an. Nhưng bản thân ông đã lựa chọn bỏ đi, Thời Sênh cũng sẽ không đuổi theo.
...
Ông cụ Uất rời đi, Thời Sênh không tìm căn cứ gì nữa, đi lại thoải mái trong sa mạc. Dù sao thì bốn phương tám hương đều giống như nhau cả, đi đến đâu cũng được.
“Ảnh Tế, hình như em sắp hết pin rồi...” Ảnh Sinh đáng thương nhìn Ảnh Tế.
Đi từ căn cứ ra, hắn vẫn chưa được sạc pin.
Không có pin thì ngay cả đi lại cũng không được...
Nghĩ vậy, Ảnh Sinh càng thấy buồn hơn.
“Còn bao nhiêu nữa?”
“Mười phần trăm.” Ảnh Sinh cúi đầu ủ rũ đáp.
Chỉ một chút pin cùng lắm cũng chỉ kiên trì được một ngày nữa, nếu như không được sạc pin thì cậu ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông.
Ảnh Tế nhíu mày, Ảnh Sinh cần loại đế cắm sạc đặc biệt để sạc pin, chắc chắn hắn không mang theo người... Ảnh Tế nhìn bản đồ, “Phía trước chính là căn cứ lần trước, có lẽ vẫn còn đồ ở đó, chúng ta đến đó xem sao.”
Lần nào cũng vậy mỗi khi hắn muốn hạ quyết tâm ra tay với Ảnh Sinh đều sẽ có một thứ cảm giác rất đặc biệt, giống như cắt da cắt thịt của chính mình.
“Ừm.” Ảnh Sinh mắt long lanh gật đầu.
Thời Sênh: “...” Không muốn tranh sủng với vợ mình lắm.
Căn cứ đó chính là nơi Thời Sênh tỉnh lại lần trước. Lúc này toàn bộ căn cứ đã rơi vào trạng thái phong bế, Thời Sênh mạnh mẽ phá vỡ căn cứ, đi vào bên trong.
Đường đi bên trong đã bị phá hủy hoàn toàn, đi vào trong chỉ nhìn thấy vết máu, nhưng không nhìn thấy xác chết, giống hệt như những căn cứ trước đây.
Ảnh Tế thuần thục đi đến căn phòng trước đây của hắn, tìm thấy sạc pin ở trong góc phòng. Hắn kéo thắt lưng Ảnh Sinh lên, cắm vào vùng hông Ảnh Sinh, thế nhưng đèn báo vẫn không sáng lên.
“Hệ thống điện trong căn cứ đã bị ngắt rồi.” Ảnh Tế nhíu mày, “Để tôi đi xem sao, hai người đợi ở đây.”
“Để em đi.” Thời Sênh chặn Ảnh Tế lại, khua thanh thiết kiếm trong tay, “Em sợ lát nữa lại phải đi cứu anh.”
Ảnh Tế: “...”
Thời Sênh đi men theo hướng Ảnh Tế nói đi tìm phòng điều khiển hệ thống điện, nhưng bên trong rối tung lên. Thời Sênh vần vò nửa ngày trời mới làm xong. Khi ra ngoài cô cảm thấy như mình đã đi đến doanh trại dân tị nạn du lịch một ngày.
Cô hất dịch thể dính nhớp trong tay ra, ghê tởm đến nhíu mày.
Xít...
Thời Sênh nắm chặt lấy thiết kiếm.
Phịch.
Cánh cửa phòng điện tự động đóng lại, đồng thời có mấy con rắn mối sa mạc đi từ chỗ tối lao ra ngoài, nhắm cái đuôi to mọng lên người Thời Sênh.
Lũ rắn tấn công từ khắp bốn phía trước sau trái phải, phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Thời Sênh: “...” Rắn mối sa mạc thành tinh luôn rồi à.
Hổ không thị uy lại tưởng ông đây là kẻ thiểu năng à!
Thời Sênh chém đứt đuôi một con rắn mối sa mạc trước. Nhân lúc nó tru tréo lên, cô giẫm lên lưng nó, lật nó ra đằng sau, chém đứt đuôi của con đứng ở phía sau.
Động tác của cô rất nhanh, con rắn mối sa mạc bị chém đứt đuôi đau đớn, hoàn toàn không còn sức lực để bắt lấy Thời Sênh.
Từng con rắn mối sa mạc đổ rạp xuống, Thời Sênh tiêu sái khua kiếm, giống như vị tướng quân giết địch trên chiến trường, anh tuấn hiên ngang.
Thế nhưng khi nghe thấy cô nhắc đến điều gì đó, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
“Mẹ kiếp, chỉ mỗi mi có đuôi thôi chắc, lợi hại đấy! Ngươi giỏi đấy! Ngươi tiếp tục nữa đi xem nào!!”
Giống như từ một bãi chiến trường biến thành một lò sát sinh...
Hình tượng đâu!!
Đừng tưởng rằng ở đây không có ai thì người có thể thoải mái cất cánh, cao thủ bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng phải trạng thái làm màu có biết không hả.
Lũ các ngươi chỉ có mấy con, hay lắm sao?
[...] Nói ra thì, hình như Ký chủ đặc biệt thích bắt nạt các loại động vật, đó có phải là ảo giác của bản Hệ thống không nhỉ?
Chắc chắn không phải là ảo giác của Hệ thống rồi, Thời Sênh cực kỳ thích bắt nạt các loại động vật, đặc biệt là các loại động vật vừa đê tiện lại vừa đáng yêu. Nhưng đa số cô đều không có ác ý với các loài động vật, chỉ đơn thuần là muốn bắt nạt mà thôi.
Tục xưng – có bệnh!
[...] Hệ thống rùng mình một cái.
#Mãi mãi không thể biết được Ký chủ của tôi rốt cuộc có bao nhiêu loại bệnh#
Thời Sênh từ lò sát sinh kéo quần áo bẩn thỉu của mình đi ra, vội vàng tìm một chỗ để thay quần áo, cứu vớt hình tượng đã sắp sụp đổ của mình.
Cô kéo thiết kiếm quay về, đèn hành lang đã sáng lên, tiếng bước chân vang lên trong hành lang, truyền đến tận nơi sâu vô cùng.
Cô đẩy cửa phòng bước vào. Vừa vào đã thấy Ảnh Sinh nằm dưới đất, còn không thấy có Ảnh Tế ở trong phòng.
Thời Sênh nhíu mày, tiến lên lay Ảnh Sinh dậy.
“Ảnh Sinh?”
“Ảnh Sinh!”
Một lúc sau Ảnh Sinh mới tỉnh lại, hắn xoa đầu, mơ màng nhìn Thời Sênh, “Sao vậy?”
“Ảnh Tế đâu?”
“Ảnh Tế?” Ảnh Sinh lắc đầu, lồm ngồm bò dậy, “Tôi... tôi không nhớ nữa, vừa rồi sau khi cô đi thì có người vào đây, sau đó tôi ngất đi...”
Bộp.
Thiết kiếm bỗng nhiên chỉ thẳng vào Ảnh Sinh. Cô gái cầm kiếm nhướng mày cao ngạo, “Cơ hội cuối cùng, Ảnh Tế đang ở đâu?”
Ảnh Sinh dường như đã bị sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, “Tôi... tôi không biết... Tiểu Hoan, cô nghi ngờ tôi sao?”
Danh Sách Chương: