Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 1954: sinh tồn trên sa mạc (hoàn)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 1954: Sinh tồn trên sa mạc (hoàn)
Toàn bộ căn cứ đều là tiếng sấm sét. Đến khi mây đen tan đi, những sinh vật sa mạc còn lại trong căn cứ đã chạy đi hết, chỉ còn lại một số người may mắn sống sót.
“Hoan Nhi.” Ông cụ Uất đã bị kinh sợ không hề nhẹ, lúc này giọng nói cũng hơi run rẩy, “Cháu có sao không?”
“Không sao.” Thời Sênh chống thiết kiếm.
Đôi mắt ông cụ Uất mông lung, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
Vừa rồi đúng là đã dọa ông sợ chết khiếp.
“Vừa rồi...” Là chuyện gì vậy?
Ông cụ Uất dáng vẻ như rất muốn hỏi mà không dám hỏi. Đứa cháu gái này trở nên hoàn toàn khác với trí nhớ của ông. Không biết có phải là ảo giác của ông không nữa, bây giờ đứng cạnh cháu gái, ông cứ có cảm giác áp bách rất khó chịu.
“Ông trời trở gió thôi, mặc kệ đi.”
Ông cụ Uất: “...”
Bao nhiêu sấm chớp như vậy, mà gọi là “ông trời trở gió” sao?
Hơn nữa còn đang là trời quang nắng trong xanh, lại chỉ có sấm sét mà không có mưa.
Quan trọng là vừa rồi sấm sét rõ ràng là chỉ nhằm vào Thời Sênh.
Cháu gái nhà ông không phải là vũ hóa đăng tiên luôn rồi đấy chứ?
Ông cụ Uất nắm lấy cánh tay Thời Sênh, kích động nói: “Hoan Nhi, có phải là cháu sắp lên trời làm thần tiên rồi không?”
Hả?
Thời Sênh mơ màng, nhưng vẫn rất làm màu nói: “Ông nội, thực ra cháu chính là thần tiên.”
Ông cụ Uất trợn trừng mắt, cháu gái nhà ông lại là thần tiên thật sao?
“Bản đại tiên hạ phàm, chính là để cứu vớt mọi người khỏi cơn thiên tai này blah blah...” Thời Sênh bắt đầu thao thao bất tuyệt, dọa cho ông cụ Uất ngẩn ngơ sững sờ.
“Ông nội, ở đây giao lại cho ông đấy.” Làm màu xong, Thời Sênh vỗ vai ông cụ Uất ném lại căn cứ phía sau lưng cho ông.
Đến khi Thời Sênh rời đi, ông cụ Uất mới phản ứng lại, cái gì mà thần tiên, con nhóc chết tiệt đó đang lừa ông.
Nếu cô không nói những lời đó thì có lẽ ông đã tin là thật rồi.
Nhưng những lời cô nói sau đó nghe thế nào cũng như thể giả đến mức không thể giả hơn được nữa, không có một chút gì khiến cho người khác tin tưởng được.
...
Thời Sênh xoay thiết kiếm, tâm trạng hỗn loạn, giết chết nam chính rồi, cũng bị sét đánh rồi, bây giờ phải giết chết nữ chính, sau đó vị diện sụp đổ, là có thể quay trở về được rồi.
Nhưng nữ chính đang ở đâu rồi?
Không phải...
Vợ cô đâu nhỉ?
Lúc này Thời Sênh mới nghĩ ra đi tìm Ảnh Tế.
Trước đó Ảnh Tế đứng ở lối ra. Lúc này cô vẫn đang ở lối ra vào căn cứ, nhưng bên cạnh cô lại có thêm một người – Ảnh Sinh.
Âm hồn bất tán mà!
“Vợ ơi, vợ ơi!!” Ảnh Sinh vô cùng kích động vẫy tay về phía Thời Sênh, “Anh có giỏi không này, tự mình tìm đến đây được đấy.”
Khưa khưa.
Thời Sênh cong mày, thẳng tay trói Ảnh Sinh lại trong ánh mắt trông đợi được khen thưởng của hắn, rồi ném cho ông nội quản lý.
“Vợ ơi...” Ảnh Sinh đáng thương nhệch miệng gọi.
Ông cụ Uất ngẩn người nhìn Ảnh Tế, rồi lại nhìn Ảnh Sinh.
Tại sao lại có hai Ảnh Tế?
Anh em sinh đôi sao?
Sao ông lại không nhớ Ảnh Tế có một người anh em sinh đôi nhỉ?
Chắc chắn là có chỗ nào nhầm lẫn rồi.
“Tiểu Tế.” Ông cụ Uất khều Ảnh Tế sang bên cạnh, “Chuyện này là thế nào? Hắn là ai? Sao lại gọi Hoan Nhi là vợ?”
Cháu rể của ông chẳng phải là Ảnh Tế hay sao? Tại sao trong lúc ông không hề hay biết chuyện gì ngôi vị cháu rể đã bị đổi chủ rồi?
Ảnh Tế giải thích đơn giản một lượt, đặc biệt nhấn mạnh Thời Sênh và Ảnh Sinh thực sự không hề có bất kỳ mối quan hệ nào.
Tư duy của ông cụ Uất có chút không theo được. Ông chỉ nghe hiểu được câu Thời Sênh và Ảnh Sinh không có quan hệ rồi, còn Ảnh Sinh là một người máy thông minh.
Ông khua tay, “Chuyện của đám thanh niên các cháu ông cũng không quản được. Tiểu Tế, thỉnh cầu duy nhất của ông là cháu nhất định phải chăm sóc Hoan Nhi cho tốt.”
Ảnh Tế hơi cúi đầu, “Ông nội yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ông cụ Uất vỗ vai hắn, “Ông nội già rồi, năm xưa mẹ cháu là do ông nuôi lớn, bây giờ ông giao lại Hoan Nhi cho cháu, hy vọng cháu sẽ không phụ nó.”
Ảnh Tế nhìn cô gái đứng ở phía xa xa, trịnh trọng nói: “Không đâu ạ.”
Sao hắn lại phụ cô được chứ?
Ông cụ Uất lắc đầu thở dài rồi đi. Cuộc đời này ông đã làm chuyện tốt, cũng đã làm chuyện xấu, đứa cháu gái duy nhất cũng đã có người chăm sóc, ông đã không còn gì để tiếc nuối nữa rồi.
...
Thời Sênh đi khắp thế giới tìm nữ chính, nhưng nữ chính giống như đã mất tích, tìm thế nào cũng không thấy được.
Không tìm được nữ chính chỉ có thể ra tay đánh sập vị diện, đầu tiên phải tìm một ngày trời trong nắng ấm, sau đó phải đưa Ảnh Tế đi cùng.
“Chúng ta đi đâu?” Ảnh Tế giẫm chân lên cát vàng mềm mịn, tay nắm tay Thời Sênh, lòng bàn tay hơi nóng lên.
“Đi tìm một vùng đất phong thủy.” Thời Sênh hơi dùng sức, kéo hắn lại gần, “Mệt rồi à? Hay là em cõng anh nhé?”
“... Có cõng thì cũng là anh cõng em.” Vợ mình quá ngang ngược thì phải làm sao?
“Vậy anh cõng em đi.” Thời Sênh giơ tay ra.
Ảnh Tế: “...” Rụt rè đâu rồi!!!
Ảnh Tế lắc đầu, khom lưng cõng Thời Sênh lên, “Tìm vùng đất phong thủy để làm gì?”
Cầu mưa ư?
Thời Sênh ôm cổ Ảnh Tế, gương mặt dán chặt vào xương quai xanh của hắn, thân người phía trên của hắn lành lạnh, rất thoải mái. Thời Sênh cọ cò, nói: “Để chết.”
Bước chân Ảnh Tế chợt dừng lại.
Hắn cúi xuống nhìn Thời Sênh.
“Sao nào, không đồng ý à?” Thời Sênh hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em... không đùa đấy chứ?”
“Anh thấy em đang đùa à?” Thời Sênh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ảnh Tế trầm ngâm vài giây, rồi đi tiếp về phía trước, “Anh đã từng nói, ở bên cạnh em, dù đi đâu cũng được.”
Cho dù là chết cũng không oán thán.
Họ đi xuyên qua cát vàng ngút trời, dừng lại trên một cồn cát, từ nơi đây có thể nhìn thấy vành đai sa mạc ở rất xa, ánh mặt trời nóng gắt chiếu xuống mặt đất, mắt thường cũng nhìn thấy được từng đợt khí nóng cuồn cuộn bốc lên.
Thời Sênh từ trên người Ảnh Tế trượt xuống, nhưng tay vẫn không buông ra, vẫn ôm lấy cổ hắn, cơ thể cô dán chặt vào lồng ngực hắn. Cô giơ tay ra xoa mặt Ảnh Tế, trong con ngươi là cơn rung động nhàn nhạt dâng lên, “Để anh phải chịu uất ức rồi.”
Ảnh Tế hơi nghi hoặc.
Nhưng Thời Sênh không có ý giải thích. Cô tách người ra rời đi, rút thiết kiếm ra, đứng giữa cồn cát.
Thời Sênh nhìn Ảnh Tế một cái thật sâu, Ảnh Tế khẽ đáp lại cô bằng một nụ cười.
“Thần Hành.” Thời Sênh thầm gọi trong lòng.
[Chủ nhân?] Giọng Thần Hành lập tức vang lên.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
[Chủ nhân có thể trở về bất cứ lúc nào.] Giọng Thần Hành vẫn mềm mại như trước, cực kỳ dễ nghe.
“Bắt đầu đi.”
[Vâng thưa chủ nhân.]
Giọng Thần Hành trở nên u tịch. Thời Sênh buông thiết kiếm ra. Thiết kiếm trôi lơ lửng trong không trung, rồi chầm chậm xoay tròn. Cánh hoa màu đỏ xuất hiện, dần nhiều hơn, vây quanh xoay tròn theo thiết kiếm.
Cánh hoa bay lơ lửng khắp bầu trời, khắp sa mạc đều nhuộm màu đỏ rực.
Thời Sênh giơ tay về phía Ảnh Tế.
Ảnh Tế bước lên phía trước, đặt tay vào lòng bàn tay trắng nõn của cô. Thân hình hai người bị kéo mạnh vào trong. Cánh hoa từ trên trời rơi xuống, bao vây lấy họ, nhanh chóng xoay tròn.
Từ trong khe hở giữa những cánh hoa, dường như Thời Sênh có thể nhìn thấy được một thân ảnh đang chạy từ xa đến.
Hắn té ngã trong sa mạc, có lẽ là biết mình không đuổi kịp được, cho nên chầm chậm bò dậy, đứng từ xa nhìn cô.
Thân ảnh hiu quạnh cô tịch.
Trong trời đất dường như chỉ còn lại một mình hắn. Thế giới u tịch vô thanh, hắn cũng không biết phải đi đâu về đâu.
Cánh hoa trong không khí dần trở nên trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bầu trời giống như một viên đá khổng lồ sập xuống.
Danh Sách Chương: