Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 54: thế giới tu chân (3)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 54: Thế giới tu chân (3)
Trong Tu Chân Giới, đệ tử có linh căn nếu không xuất phát từ các gia tộc tu chân thì các đại môn phái phải tự tìm người, muốn tăng đệ tử lên cũng chỉ có thể tới thế giới phàm tục mà tìm.
Phiêu Miểu Tông mỗi ba năm sẽ phái đệ tử tới phàm tục để tìm đệ tử có linh căn.
Mỗi năm đều có rất nhiều lượt người đi, nhưng mười người chưa chắc mang được về một người, từ đây có thể thấy, người có linh căn có thể tu tiên trong giới phàm tục rất ít.
Đã ít như vậy, vì sao những tôn môn này còn vui vẻ không mệt mỏi chạy tới thế giới phàm tục chứ?
Đó là vì rất nhiều Đại Năng giương danh Tu Chân Giới, thậm chí là phi thăng, phần lớn đều xuất thân từ thế giới phàm tục.
Không ai biết vì sao thế giới phàm tục linh khí không đủ lại trở thành cái nôi sinh ra thiên tài?
Cho nên, cứ coi như một lần không mò mẫm được gì nhưng các đại tông môn vẫn sẵn lòng chạy tới phàm tục, không chỉ có thể để đệ tử rèn luyện, nói không chừng còn có thể nhặt được một vị Đại Năng trong tương lai.
Là độc giả thâm niên từng đọc vô số tác phẩm người lớn… í lộn, tác phẩm tu chân, Thời Sênh chỉ muốn nói…
Đây đều là motip quen thuộc rồi.
Thân thế nhân vật chính phải thảm, cha chết, mẹ chết, cả nhà chết, bị họ hàng hãm hại, rơi vào vách núi, gặp được một ông già, nhận được kế thừa kì lạ, từ đây bước lên con đường tu tiên, đánh quái tăng cấp, chả có gì khác nhau cả.
Cho nên phàm tục xuất thiên tài…
Đều là vì nguyên nhân này!
Ông đây đến từ giới phàm tục cũng có thể đánh bại đám người khoe khoang xuất thân cao nhân, luôn tự cho mình ưu việt như các ngươi.
Có phải rất trâu bò không? Có phải rất phấn khích không?
Thời Sênh thoạt nhìn liền thấy Diệp Thanh Thu trong đám người. Mẹ kiếp, đứng cao như thế, không muốn thấy cũng khó.
Nàng ta đứng phía sau tông chủ, phong thái nữ thần lạnh lùng cao quý, tư thế kiêu ngạo đó giống như đứng bên dưới đều là một bầy kiến.
Thời Sênh: “…” Vì sao bản cô nương lại đọc ra thông tin kì dị như vậy?
Diệp Thanh Thu hình như phát giác thấy ánh nhìn của Thời Sênh, nhìn về phía cô, ánh mắt coi thường đó khiến Thời Sênh suýt chút nhảy dựng lên.
Bỏ đi, nữ chính này có chút không đúng!
Lúc này, nữ chính còn chưa biến chất mới đúng chứ?
“Thương Thù sư thúc.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nữ trong trẻo, gián đoạn ánh mắt quan sát Diệp Thanh Thu của Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu nhìn thiếu nữ đó vài giây, “Sở Ngưng?”
Bên cạnh Sở Ngưng còn có một người đàn ông, trên người mặc cũng là đạo bào màu xanh đậm, nhìn trông rất sáng sủa, ánh mắt nhìn cô có chút chán ghét.
Đây là Sở Dạ rồi? Ca ca của Sở Ngưng.
Người đàn ông nguyên chủ từng thích.
Phì phì…
So với Ngọc Tiêu, dường như là một người trên trời, một người dưới đất.
Cô em Thương Thù này quả nhiên là ngốc!
“Sư thúc cũng muốn đi sao?” Đáy mắt Sở Ngưng có chút địch ý và phòng bị.
“Ừm.” Thời Sênh gật gật đầu, nhìn về phía Bạch Lang, “Sư huynh gọi ta rồi, ta qua đó đã.”
Cô không muốn có chút dây mơ rễ má gì với hai người này.
Sở Dạ còn tốt, vì thích Diệp Thanh Thu, dù không được làm nam phụ, nhưng cũng được làm tiểu đệ.
Sở Ngưng thì thảm rồi, nàng ta thích anh trai mình, vì Sở Dạ thích Diệp Thanh Thucho nên không ít lần gây phiền phức cho Diệp Thanh Thu, còn bị cho out trước cả nữ phụ ác độc này.
Sở Dạ nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, hơi chau mày, cô gái này… đang giở trò gì?
Trước đây gặp hắn ta lần nào cũng hận không thể nhào vào, sao mới hai năm không gặp, ánh mắt nhìn hắn ta lại như người xa lạ vậy?
…
Từ Tu Chân Giới tới phàm tục cần vượt qua hải vực dài dằng dặc cho nên cần Pháp Khí phi hành.
Ở trong Tu Chân Giới thường thấy nhất là Linh Khí. Pháp Khí đều là tài sản chung của tông môn, dùng hết là phải trả lại.
Cho nên khi Diệp Thanh Thu lấy ra một chiếc Pháp Khí phi hành riêng, không ít người đố kị đỏ cả mắt, đến Pháp Khí phi hành cũng có, vì sao họ không tốt số vậy, được tông chủ nhận làm đệ tử thân truyền chứ?
Ha ha, ngươi cho rằng được tông chủ nhận làm đệ tử thân truyền thì có thể có sao? Đúng là nằm mơ, đây là của nữ chính người ta đấy!
Diệp Thanh Thu chỉ mang theo mấy người có chút quan hệ với nàng ta, người khác thì phải tập trung trên Pháp Khí phi hành chung của tông môn.
Thời Sênh nhìn Diệp Thanh Thu giả bộ này nọ rồicùng Bạch Lang lên một chiếc Pháp Khí phi hành giống như con thuyền.
Không gian này rất lớn, lại thêm để sẵn chỗ cho đệ tử có thể thêm khi trở về, rất rộng rãi, nằm lăn lộn mấy vòng không vấn đề gì.
Nhiều người vậy, nơi đi chắc chắn khác nhau, Pháp Khí phi hành chia làm 4 hướng, dọc đường để lại người ở các nơi, đợi khi về, phát tín hiệu ở nơi đặt mọi người, suốt đường đón về.
Vì Bạch Lang là người dẫn đầu, trạm của hắn chính là trạm cuối cùng, Thời Sênh bị cho xuống giữa đường rồi.
Bạch Lang có chút lo lắng, sư phụ đã dặn dò hắn phải trông coi tốt sư muội.
Thời Sênh hết lần này tới lần khác bảo đảm mình sẽ không làm bừa, Bạch Lang mới đồng ý để hai đệ tử đi cùng cô.
Thời Sênh vừa xuống liền bỏ mặc hai đệ tử đó, đi về hướng rừng rậm Tử Vong.
Tên này…
Bản cô nương không hề muốn cười nhạo chút nào đâu!
Quá miễn cưỡng rồi!
Địa điểm lần đầu tiên nam chính xuất hiện chính là ở đây.
Còn về nữ chính thì cách xa nơi đây vạn dặm, vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ có thể cảm thán tác giả mạnh mẽ, cứ coi như một người ở Bắc Cực, một người ở Nam Cực, hai người này cũng vẫn sẽ gặp được nhau!
Đều là vì yêu!
“Cây màu đỏ…” Thời Sênh vừa đi vừa lảm nhảm.
Cây này là đến kì kinh nguyệt rồi sao?
Còn toàn thân đỏ như máu nữa chứ!
“Rống!”
Một sinh vật kì quái đột nhiên từ trong bụi cây rậm rạp nhảy ra, thân hình to lớn làm mặt đất khẽ rung lên, Thời Sênh đứng ở trước mặt nó liền cảm thấy như một mình đứng trước mặt một con voi.
Nói nó trông kì lạ cũng không sai chút nào, bạn từng thấy trên người hổ mọc vảy chưa?Bạn từng thấy trên đầu hổ mọc sừng chưa?
Đây là hổ sao?
Hoàn toàn không biết là cái quái gì.
Thế giới tu chân thật đáng sợ!
Thế giới tu chân mà tác giả cấu tạo ra càng đáng sợ!
“Rống! Grào grào!” Con hổ hai mắt đỏ rực, bộ dạng hung dữ như muốn ăn thịt Thời Sênh.
Gầm ông nội ngươi ấy! Phản diện đều chết vì nhiều lời, biết không?
Thời Sênh giơ tay bắn ra một mảnh nhũ băng, hai đầu nhọn, hình đa giác, có chút giống con thoi, nhưng dài hơn con thoi.
Gần đây cô chơi giỏi nhất chính là kỹ năng này, chỉ là phạm vi công kích hơi lớn, sau này cô đã luyện tập mấy lần, có thể khống chếhướng rẽ của một vài nhũ băng, nhưng không khống chế được nhiều, cũng chỉ mấy cái.
Nhưng cũng đủ rồi.
Hổ kia muốn né những nhũ băng này nên hoàn toàn không chú ý tới có ba nhũ băng rẽ hướng bắn trở lại.
“Phốc…”
“Phốc…”
Liên tiếp bị hai vật cứng đâm xuyên cơ thể, con mắt như chuông đồng của hổ trừng lên rất to, loài người yếu ớt này… sao có thể làm nó bị thương…
Bụng dưới của hổ bị nhũ băng đâm xuyên, máu tươi đỏ thẫm theo nhũ băng chảy xuống đất như dòng nước nhỏ, thân hình to lớn rầm rầm ngã xuống đất, mở trừng mắt, thở dốc nhìn loài người đang đứng trước mặt mình.
Trên người nó dù che bằng vảy, nhưng bụng dưới lại không có, nhũ băng dễ dàng đâm xuyên qua.
“Thật đáng tiếc…” Thời Sênh lắc đầu, đầy mặt thất vọng, “Lại chỉ bắn trúng hai chiếc, xem ra còn phải luyện tập mới được.”
Hổ: “…”
Thân làm hổ bất hạnh, gặp phải biến thái.
20 năm sau lão tử lại là một con hổ tốt, lão tử sẽ trở lại báo thù!
Danh Sách Chương: