Truyện Boss Là Nữ Phụ : chương 89: đế quốc xác sống (3)
Boss Là Nữ Phụ
-
Mặc Linh
Chương 89: Đế quốc xác sống (3)
Cô chọn một cái hẻm nhỏ, nơi này có hai xác sống đang lượn lờ.
Đặt Bạch Hổ vào ba lô trên lưng, cô đứng ở trong ngõ hẻm, sử dụng dị năng của mình.
Cô không có việc gì liền dùng dị năng tập biến ra các bông hoa. Bây giờ, một lần cô chỉ có thể biến ra được ba bông hoa, khi bông hoa nhỏ màu đen nở rộ ở trên đầu ngón tay của cô, hai xác sống như ngửi được cái gì đó, xoay người nhìn về phía Thời Sênh.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của chúng nó rất khác so với biểu hiện hưng phấn khi nhìn thấy con người, lúc này chúng có chút uể oải, lại có chút mê man.
Thời Sênh thử đi về phía trước mặt mấy bước, hai xác sống không có bất cứ một chút động tĩnh gì, vẫn duy trì nguyên dạng đứng ở nơi đó như trước.
Mãi cho đến lúc Thời Sênh tới gần chúng chỉ còn cách hai mét, chúng vẫn cứ không có bất cứ một chút động tĩnh gì.
Ta ngất, dị năng này thật kinh khủng nha!
"Ô ô!" Hai xác sống bỗng nhiên di chuyển, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cả kinh, xoay người bỏ chạy.
Mẹ nó, dị năng đã bị dùng hết rồi!
...
Dư Lương cho rằng thiếu nữ kia sẽ không quay trở về nữa, ai ngờ không bao lâu sau, hắn liền thấy thiếu nữ đó từ góc đường chạy tới như một trận gió, giẫm lên chiếc xe dưới lầu, rất lưu loát leo lên sân thượng.
"Anh ở chỗ này làm cái gì?" Thấy Dư Lương, Thời Sênh liền nhíu mày.
"Tôi... Tôi gác đêm."
"Sân thượng là của tôi, đừng có mà tới gần chỗ này."
Thời kỳ mạt thế, đáng sợ nhất là gì?
Chính là lòng người.
Cô cũng không có tâm tình đi ứng phó với những người này, giết người ở mạt thế không coi là phạm pháp, nếu như những người này tiếp xúc quá gần với cô, không chừng lúc nào đó sẽ “báo đáp” cô luôn đấy.
Sau khi Dư Lương rời đi, Thời Sênh liền ôm mèo nằm thẳng lên trên ghế dựa, từ từ chờ dị năng khôi phục lại.
Dị năng này có thể làm cho xác sống uể oải, thậm chí còn lơ cô đi. Ở thời kỳ mạt thế, dị năng này mới là cái cần thiết để giết người cướp của.
Mấy người cứ thử suy nghĩ một chút, một đại quân có hơn mười vạn xác sống, vậy mà ngươi có thể tự do đi lại ở bên trong, tràng diện này vô cùng phong cách còn gì.
Ngẫm lại vẫn cảm thấy rất kích động.
Chỉ là khoảng cách và phạm vi hoạt động sau này còn phải thử nghiệm thêm mới biết được.
Thời Sênh thở dài, dựa vào việc cô là nữ chính bị đoạt mất bàn tay vàng, nếu muốn vùng dậy thì cũng khó đây.
Hôm sau, đám người Dư Lương đang thảo luận xem nên đi hướng nào, còn Thời Sênh vẫn nằm trên cái ghế ở ngoài ban công như trước, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng làm cho Dư Tĩnh giận đến nghiến răng.
"Bọn tôi đang muốn thu thập một chút vật tư, sau đó ra khỏi thành phố này, cô có đi cùng không?" Dư Lương từ trong nhà đi ra, thái độ rất tốt hỏi cô.
"Không đi."
"Không biết tốt xấu." Giọng nói châm chọc của Dư Tĩnh từ phía sau truyền đến.
Thời Sênh nghiêng đầu, giọng nói bình tĩnh: "Tôi còn muốn sống thêm mấy ngày nữa, không muốn sớm như vậy liền biến thành xác sống."
Cũng chỉ biết hét chói tai để dẫn xác sống tới, đi cùng với bọn họ làm cái gì? Đem thức ăn mang đến miệng cho lũ xác sống kia sao?
"Những lời này của mày là có ý gì?" Dư Tĩnh lớn tiếng kêu lên: "Bọn tao cho mày đi theo là vì thấy mày đáng thương, mày nghĩ rằng bọn tao muốn cho mày đi theo lắm chắc?"
"Cô kêu lên ở đây chúng nó sẽ tới đấy." Thời Sênh có chút hả hê chỉ chỉ phía dưới: "Cô cứ như vậy là muốn hợp làm một thể với xác sống sao? Sớm biết như vậy tôi đã không cứu cô."
"Mày..." Dư Tĩnh chỉ vào Thời Sênh, ngón tay run run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Mập mạp cùng hai cô gái khác cũng đi ra, nghe thấy âm thanh “Ô ô” càng ngày càng lớn ở phía dưới, sắc mặt của hai cô gái đều trở nên trắng bệch.
"Anh Dư, đi nhanh thôi, chốc nữa nơi này bị bao vây thì lại không đi được." Mập mạp đi ra nhắc nhở Dư Lương.
Dư Lương bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo Dư Tĩnh rời đi, Thời Sênh từ trên ban công nhìn bọn họ biến mất ở góc đường.
"Meo." Bạch Hổ cọ cọ vào cánh tay của Thời Sênh.
Thời Sênh sờ sờ đầu của nó, lầu bầu nói: "Chúng ta phải tìm được một dị năng giả hệ không gian và dị năng giả hệ thủy, nếu không cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn."
Lấy thói quen sinh hoạt xa xỉ của Thời Sênh, mặc kệ là tới chỗ nào, ý nghĩ đầu tiên cũng đều là làm sao để cho mình sống thoải mái hơn.
Bạc đãi người nào đi chăng nữa cũng không thể bạc đãi chính mình.
...
Mạt thế ngày thứ sáu, đã có người sử dụng dị năng xuất hiện, chẳng qua bởi vì ngày trước yếu ớt như một con gà, chưa tới hai ngày đã không thể sống, ngược lại cũng có những người có bộ phận trên thân thể xảy ra biến dị đã bắt đầu giết xác sống đến thuận buồm xuôi gió.
Thời Sênh đứng ở chỗ rẽ trong ngõ nhỏ, nhìn những người đang giết xác sống ở bên kia.
Kim mộc thủy hỏa thổ cô đều đã gặp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hệ lôi, người kia phát ra lôi điện tuy rằng chỉ to bằng ngón út, nhưng so với người khác chỉ có thể phát ra một đốm lửa nhỏ thì vẫn mạnh hơn nhiều.
Bên kia tổng cộng có hơn mười người, dẫn đầu là người đàn ông có hệ lôi, bọn họ đang bảo vệ ba chiếc xe việt dã ở sau lưng.
Người mà Thời Sênh chú ý là thiếu nữ ở bên cạnh người đàn ông kia, tóc dài được buộc lên, trong tay không ngừng phát ra băng nhận, so với những người khác thì dị năng dị năng của cô ta mạnh mẽ hơn nhiều, liên tục sử dụng cũng không thấy xuất hiện hiện tượng dị năng bị khô kiệt.
Thích Minh Tuyết...
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Vậy thì người đàn ông có dị năng hệ lôi kia chính là CP của cô ta - Tống Thập.
Thời Sênh nở nụ cười xấu xa, có nên chia rẽ cặp này hay không nhỉ?
Xác sống bị hấp dẫn tới càng ngày càng nhiều, ngay cả ngõ nhỏ nơi Thời Sênh đứng cũng có mấy con tới. Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm trong tay, chờ xác sống đi vào liền vung kiếm chém. Rõ ràng là một kiếm nhẹ nhàng như gió nhưng lại trực tiếp chặt luôn đầu của xác sống, thân thể chúng ầm ầm đổ xuống đất.
Hệ thống không biết Thời Sênh móc thanh thiết kiếm kia từ trong đâu ra, nó đã hỏi qua nhưng ký chủ nhà nó nói nó tự mình đi mà tìm hiểu.
Nó tra ra được thì còn tới hỏi cô làm gì?
Trên thanh thiết kiếm kia có một chút năng lượng ba động, đáng tiếc là quá yếu, nó không cách nào phân tích được năng lượng đó rốt cuộc là cái gì.
#Sao trên người ký chủ luôn có thể lấy ra những vật kỳ quái#
Thời Sênh giải quyết xong mấy cái xác sống, người bên kia cũng đánh ra được một lỗ hổng, bắt đầu rút lui. Một chiếc xe việt dã dẫn đầu, đâm thủng lỗ hổng không có nhiều xác sống lắm, tất cả mọi người ở phía trước liền lên xe.
Chỉ để lại Tống Thập và Thích Minh Tuyết cản ở phía sau.
Thời điểm chiếc xe đi đến chỗ của Thời Sênh thì bỗng nhiên dừng lại.
"Lên xe." Cửa xe bị người khác đẩy ra, giọng nói mang theo lo lắng của một nam sinh có khuôn mặt trẻ con hướng về phía cô gào lên.
Con ngươi của Thời Sênh xoay chuyển, nhảy lên xe.
Thật muốn nhìn một chút nét mặt của Thích Minh Tuyết khi trông thấy cô, nhất định là sẽ rất đặc sắc cho mà xem.
Người trên xe việt dã không nhiều lắm, hơn nữa lái xe cũng chỉ có ba người, ngoại trừ lái xe, trên người của hai người khác đều có vết máu.
Thời Sênh vừa lên xe, ba người đó đều quan sát cô một phen. Quần áo trên người cô rất sạch sẽ, ba lô có chút cũ và không lớn, giống như loại túi mà học sinh hay mang đi học.
Đây đã là ngày tận thế thứ sáu rồi, sao cô gái này vẫn ăn mặc được sạch sẽ như vậy?
Xem ra chắc là từ khi bắt đầu mạt thế đã luôn không ra khỏi cửa.
Bây giờ còn chưa hết nước, bảo trì sạch sẽ cũng không phải cái chuyện gì lạ, cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
"Anh ba, anh ba, phía trước có xác sống." Nam sinh có khuôn mặt trẻ con bỗng nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.
Xác sống ở phía trước rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đoán chắc phải có tới hai ba trăm con.
"Không xông qua được." Người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế trầm mặt nói một câu.
Tầm mắt của hai người dò xét một vòng ở bốn phía, cuối cùng rơi vào một cái siêu thị, bên trong siêu thị rất loạn, đoán chừng là đã bị người khác vào lục lọi qua, nhưng mà cửa cũng tốt.
Nhanh chóng dừng xe lại: "Xuống xe, đi vào siêu thị, che chở cho người phía sau."
Thời Sênh bị người nam sinh có khuôn mặt trẻ mặt con kéo xuống xe, là người đầu tiên chạy vào siêu thị. Một vài người lục tục đi xuống từ các xe phía sau, nam nữ già trẻ đều có, Thời Sênh con thấy được cả ông Cố và bà Cố.
Thích Minh Tuyết ở chỗ này thì nhìn thấy bọn họ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Toàn bộ người bên ngoài đều đã đi vào, mấy người hợp lực kịp thời chặn cửa lại, nghe thấy tiếng đập cửa của mấy cái xác sống bên ngoài, trong lòng một đám người cũng theo đó nhảy lên.
Sau khi xác định là chúng không thể vào được, những người này mới tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, một số người lại bắt đầu tìm kiếm xem trong siêu thị có còn vật tư hay không.
Đoàn người tản ra, thân ảnh của Thời Sênh liền lộ ra ngoài.
"Tiểu Nam..." Ông Cố nhìn thấy Thời Sênh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt xấu hổ và chột dạ.
Danh Sách Chương: