Trans: Zard
Chúc mừng năm mới!!!
----------------
“Jeez!?”
“”””?””””
Đây không phải trò đùa, tôi liền từ chối ý định của Tre’ainar trong đầu.
Tôi định sẽ dày công tập luyện liên tục trong ba tháng tới.
Thế nên tôi muốn tập trung vào chỉ riêng việc đó.
Tôi không có thời gian để lo cho ngươi khác.
『Ta không bảo ngươi phải chỉ dẫn chúng từng chút một hay làm gương cho ai chạy chạy chạy theo sau. Ta chỉ đơn giản muốn ngươi hợp tác với chúng.』
「Tại sao chứ! Ý tôi là, không phải tôi không thấy cảm thông sau khi nghe chuyện của họ… dù thế, tại sao lại là họ… mà chạy chạy chạy là sao?」
『Đây không chỉ đơn giản là vì chúng. Ta chắc rằng việc này cũng sẽ có lợi cho ngươi…. Bỏ qua vụ chạy chạy chạy đi…』
「……?」
Tôi không hiểu Tre’ainar đang muốn nói gì.
Tại sao tập với họ lại có lợi cho tôi?
『Nhóc… theo ngươi, tập luyện chung với người khác sẽ có ích lợi gì?』
「Ể? …… với người khác á… để xem… để thi đua… đúng không?」
『Fufu, mà, nói vậy cũng không sai, nhưng… lợi ích khi tập chung với người khác… chính là ‘sự thúc đẩy’.』
Sự thúc đẩy. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nghe về nó là…
「Sự thúc đẩy…? Ý ông là kiểu như so tài rồi khích lệ nhau đấy à? Nhưng với họ á? Ông cũng biết là năng lực của họ…」
『Cho dù không thể so tài nhưng chúng vẫn có thể thúc đẩy ngươi.』
「?」
Không cần so tài mà vẫn cảm thấy thúc đẩy… tôi không hiểu cho lắm. Thấy tôi nghiêng đầu, Mortriage cũng băn khoăn nghiêng đầu theo và tôi đứng lì đó một lúc .
“Nè? Có chuyện gì vậy? Sao…… cậu từ chối rồi đột nhiên im vậy?”
“O, Ora, xin cậu luôn đấy, làm ơn đi. Bọn tôi… bọn tôi hứa sẽ không cản trở cậu đâu.”
Oái, tôi nên làm gì giờ… tôi vẫn chưa nói chuyện xong…
『Dù gì thì hãy cứ bắt đầu Chạy Bộ Ma Thuật trước đi. Ta sẽ chỉ ngươi thêm trong lúc chạy.』
「…… Trời ạ… được rồi…」
Giờ tôi sẽ quyết định làm theo lời ông ta vì ông ta đã nói sẽ hướng dẫn tiếp trong lúc chạy.
Thật lòng mà nói thì tôi muốn chạy một mình, nhưng…
“Chạy bộ thôi “
“”””…………””””
“Nếu mấy người vẫn muốn theo tôi thì chuẩn bị đi.”
“”””Hở!? Đi thôi!””””
Có vẻ họ thực sự sẽ chạy cùng tôi.
Nhưng tôi tự hỏi họ nhắm theo kịp tôi không đây…
『Nhóc. Từ thanh tạ còn có Mắt Cá Chân Ma Thuật và Cổ Tay Ma Thuật nữa. Đeo thêm chúng vào để tăng trở ngại cho ngươi nào.』
Và trở ngại cũng là để giải thích cho việc đó. Tôi bị bắt phải nhét thêm tạ lên hai chân và cổ tay… bạn biết gì không… nặng quá!?
“Cậu muốn bọn tôi cũng phải làm như vậy sao…”
“Không, mấy cậu thì không cần! Mà thực ra nghe này, đừng có ai làm vậy đấy!”
Ý tôi là, nó vô dụng với họ vì tôi cố tình đeo thêm để tự gây bất lợi cho chính mình.
Và rồi……
“Un, chạy?”
“Hở?”
Khi tôi chuẩn bị đi với đống tạ đeo ở hai tay hai chân, Amae đột nhiên chạy đến chỗ tôi.
“…… Chắc vậy…….”
“…… Un”
Nghe tôi trả lời, Amae gật đầu và vì lí do nào đó cô bé bỗng dang tay với tôi.
“Hmm?”
“Un!”
Tôi không rõ nó là gì nhưng cô bé chắc chắn không định bảo tôi ôm đâu nhỉ…
“Đừng nói là… cả em nữa nhé?”
“Un. Đi thôi.”
“…………… Hả?”
“Cõng”
Có vẻ em ấy đã thích Parkour Ma Thuật đến nỗi khăng khăng đòi tôi cõng lại.
“Không, anh phải luyện tập nữa…”
“Đi thôi. Cõng!”
“Em nè, đây là chạy bộ, thế nên ấy… anh cần phải dùng cả hai tay để vừa đánh giả tưởng vừa chạy! Anh không cõng em được!”
“Nu uh! Cõng!”
Đây không phải trò đùa. Nội việc mang theo nhóm Mortriage và hai tay hai chân mang đầy tạ thế này thì làm sao mà tôi có thể cõng thêm một bé gái nữa chứ.
Thế nhưng, Amae vẫn không chịu từ bỏ,
“Mu~ ~ ~ ~, cõng cơ!”
Với hai má phồng lên, em ấy nắm lấy áo tôi và chống cự, kiên quyết không chịu bỏ ra trừ khi thấy tôi gật đầu.
“Uwa~, dễ, dễ thương quá. Kofu~”
“Budeo… ngậm cái mồm lại đi… nghe câu đó phát ra từ cậu thì chính bọn tớ cũng phải nghĩ cậu là một tên tội phạm đấy. Tự chủ một chút đi.”
Vừa quan sát Amae đang làm nũng bên cạnh tôi, Budeo và Mobner vừa có một trò chuyện đầy thương tâm, nhưng tôi sẽ không chen vào.
Hiện giờ, vấn đề cần quan tâm ở đây là cô bé này…
“Nè! Amae, đừng làm phiền cậu ấy nữa!”
“Ể!?”
Rồi lúc đó, chị Tsukshi chạy đến và mắng Amae vì hành động ích kỉ của cô bé.
“Anh trai đây cần phải tập luyện. Em không thể vô lí như vậy khi mà anh ấy đang cố hết sức được đúng không… em biết đó, anh ấy đang gắng sức để thực hiện lời hứa với anh Machio, thế nên đừng làm phiền anh ấy nữa nhé?”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết~!”
Đây chính xác là cách mà một người chị gái mắng em mình.
Thế nhưng, Amae đột nhiên xị mặt quay đi.
“Hông chịu đâu! Em muốn cõng cơ.”
“Chị sẽ cõng em sau nhé!”
“…… Không đâu….. em thích ảnh hơn....”
Giọng Amae ngày một nhỏ dần và khuôn mặt cô bé hiện rõ vẻ chán nản.
Tôi cảm thấy hơi tội cho cô bé nhưng… không không không, tôi bận tập luyện mất rồi… ủa mà khoan, em ấy thích ai cơ?
“Thôi nào, Tsukshi… Amae vừa có một người anh trai mới nên đương nhiên là em ấy phải vui rồi đúng không? Em đừng khắc khe với con bé quá chứ…”
Anh Machio đi đến để khuyên bảo chị Tsukshi, nhưng chị Tsukshi vẫn không chấp nhận.
“Anh Machio, cả anh nữa đấy… dạo gần đây em nghe Karui bảo là anh lúc nào cũng nuông chiều Amae quá đấy!”
“Anh, anh đâu có…”
“Dù sao đi nữa, em nghĩ con bé không nên làm phiền buổi tập luyện của cậu ta.”
“Ừ thì đúng nhưng mà…”
Và rồi, anh Machio cũng đã bị hạ gục.
Không hiểu sao, thay vì là chị gái, tôi thấy chị ấy giống một người mẹ đang la mắng chồng mình vì làm hư con gái quá mức…
“””””Cưới nhau luôn đi””””””
Ngay lúc đó, giọng của tôi và nhóm của Mortriage đồng thanh vang lên khi bọn tôi cùng lầm bầm nhìn cảnh tượng ấy.
“Amae, để anh cõng nhóc nhé.”
“Không. Chú, chậm.”
“Nu… uh…”
“Ảnh ớ, feuuuuw~, rồi whish whosh, rồi nhảy bắn lên, rồi chạy vòng vòng rồi chạy hình zig zag nữa! Vui lắm! Cháu thích ảnh hơn!”
Thậm chí anh Machio đứng ra thương lượng, cô bé ích kỉ ấy vẫn không chịu nghe và cứ bám dính vào chân tôi… nè, từ khi nào mà chúng ta gắn bó đến vậy thế?
『…… Ôi trời…… ngươi cũng nổi tiếng đấy nhỉ nhóc?』
「Đâu. Mà, hồi còn ở Đế Đô thì toàn bị xa lánh, nhưng dạo gần đây thì bắt đầu đỡ hơn nhiều rồi… có lẽ nào thời của tôi đến rồi không?」[note31507]
『………………』
「Sao?」
『…… thôi quên đi.』
Mới sáng nay cô bé còn rụt rè trốn tôi, nhưng sau khi được tôi cõng một lúc thì giờ lại bám dính lấy tôi không rời.
Đúng là trẻ con mà… dù vậy, tôi vẫn không thể đưa em ấy theo được…
『Đành chịu vậy. Đồng ý cô bé đi nhóc.』
「…… Hả? Này, ông đang nói… như mới nãy tôi đã nói rồi đấy, tôi không có thời gian đâu!」
『Ngươi có thể coi cô bé như một quả tạ giống cái trên cổ tay ngươi.』
「Không được không được, nếu tôi cõng em ấy thì hai tay tôi sẽ không rảnh trong lúc chạy nên việc đánh tưởng tượng…」
『Nếu vậy thì―――――』
Tre’ainar đưa ra một đề xuất. Tsukshi đang ra sức kéo Amae, người đang ôm chặt lấy chân tôi và không hề có ý định buông ra.
“Amae! Nghe chị nói không hả!”
“Hông đâu! Em muốn cõnggggg!”
Bắt đầu rắc rối hơn rồi đây.
Tôi muốn giải quyết chuyện này thật nhanh…
“Er, Amae”
“Un? Ah…”
Tôi bồng lấy Amae đang bị chị Tsukshi kéo ra, nâng cô bé lên và… đặt lên vai…
“Anh không cõng em được vì anh phải dùng cả hai tay, nhưng vậy thì được chứ?”
“Eh!?”
Phải, là cưỡi vai.
“Được rồi… em bám chặt lấy nhé!”
“Hoh~…”
Phải, nếu tôi không thể cõng em ấy vì phải dùng hai tay trong lúc chạy thì tôi có thể thay bằng cưỡi vai. Nhờ lời khuyên của Tre’ainar, Machio mỉm cười trước sự bất ngờ của chị Tsukshi.
Và…..
“Fah… ah… cao quá…”.
“…… Thế em muốn xuống không?”
“Uun un!”
Nghe thấy vậy, Amae đang ngồi trên vai tôi liền giật mình mà vòng hai tay qua đầu tôi và ôm chặt lấy nó.
Mà, giờ hai tay tôi rảnh rồi…
『Ta cũng định cho ngươi tập thứ tương tự thế này trong khi ngươi tập với bọn chúng. Vừa giữ thăng bằng sao cho không làm rơi bất cứ thứ gì, vừa dồn sức hai chân và chạy… chúng sẽ giúp gia cường khu vực cốt lõi của cơ thể ngươi. Như ta đã nói về ngón chân ban nãy, hãy chú ý và tập cho đàng hoàng.』
Giờ tôi sẽ bắt đầu chạy bộ với vài quả tạ trên tay, vai và chân… Ủa? Tôi nhớ ổng bảo bài tập hôm nay nhẹ nhàng lắm mà, nhưng thế này không phải hơi khó sao?
“Nè… cậu, cậu thấy ổn chứ~…?”
“Hmm? À, thì em cũng đành chịu thôi chứ sao…”
“Haha, cho chị xin lỗi nhé… a, hay là tối nay cứ để chị đây nấu bất kì món gì em thích để tạ lỗi nhé được không~?”
Tsukshi nói với tôi bằng giọng hối lỗi và nhìn bé Amae đang “Mufu~♪” ôm lấy đầu tôi thở dài.
“Nhất nhóc rồi nhé Amae.”
“Un!”
Rồi đến lượt anh Macho vừa nói vừa cười hiền dịu với Amae, đúng là một ông bố thẳng thắn mà.
“Được rồi, bắt đầu thôi! Chạy Bộ Ma Thuật!”
“”””Oh!!””””
“Oh!”
Và thế là, lờ đi sự khó chịu của mình, tôi bắt đầu buổi chạy bộ cùng với bốn nam sinh và một bé gái.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi làm điều này với người khác ngoài Tre’ainar… khi còn ở Học Viện, chúng tôi thường bắt cặp với nhau trong một số tiết học… mà tôi chỉ toàn cặp với nhỏ công chúa không thôi… nhỏ lúc nào cũng nói mấy thứ như, “đành chịu vậy, tớ sẽ hi sinh ngồi gần cậu vậy”. Mấy người tốt nhất là đừng có mà kiểu đó với tôi đấy…
Mà thôi kệ đi, ít ra đây cũng là lần đầu tôi được đi trước và chạy với mọi người… đã lâu lắm từ hồi tôi còn nhỏ rồi.
Hồi còn nhỏ à… để xem…… lúc đó tôi vẫn chưa có sự mặc cảm với mọi người xung quanh… tôi không hề nghĩ nhỏ công chúa là cái gai lúc nào cũng đâm mình… và tôi cũng chút nghi ngờ gì về việc Rebal… và Fu … là bạn tri kỉ của mình, nhưng…
-----------------------
Zard: Chúc mọi người năm mới phát tài phát lộc, bạn nào chưa có bồ thì sẽ sớm có bồ và có bồ rồi thì chúc sẽ được thăng chức lên bố mẹ sớm nhé :))
Các bạn có thể lì xì mình tại ví momo theo số 0833636631