Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
--------------------
Không thương tích, không mất sức, không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ duy nhất mỗi lời tuyên bố cho chiến thắng của tôi.
Dù vậy đây mới chỉ là vòng đầu. Từ lúc này là không được mất cảnh giác.
Những người đứng tại cửa ra vào dành cho đấu sĩ để đi đến sân đấu cũng vỗ tay tán thưởng khi thấy tôi bước qua tên José nằm bất tỉnh và con phò cầm kiếm đang ngơ ngác nhìn khi bị ban tổ chức bắt đi.
“Trận đấu tuyệt lắm Earth.”
“Anh Machio.”
“Em đã cho anh thấy những đường quyền đặc sắc đấy.”
Người đầu tiên đến khen tôi là anh Machio.
Vừa gật đầu tán thành, các thí sinh khác cũng vừa nhẹ vỗ tay tán dương mặc cho họ là đối thủ của tôi.
Nhưng có vài người thì…
“Ấn tượng đấy… nhưng ta không phải là tay mơ như thằng nhóc cậu gặp đâu rõ chưa? Ta cũng không như cái cô nhóc bị gãy kiếm đâu. Nhớ cho kĩ, trận hai sẽ là nơi bắt đầu một trận chiến thực sự.”
“Hmm?”
Đó là một ông chú với giọng điệu mang phần khiêu khích.
Ông ta là người duy nhất mang một thanh kiếm trên hông trong nhóm, độ tuổi vào khoảng cuối hai mươi đầu ba mươi và cách ăn mặc có gì đó giống mạo hiểm giả.
“Ông là ai?”
“Gran Chario, ta sẽ là đối thủ của cậu ở vòng sau.”
Không hiểu sao đó lại là một cái tên rất ngầu … nhưng…
“Vòng sau à… ông vẫn chưa đánh mà.”
“Hmm, quả thật là vậy. Đã thế ta hãy cùng trở thành đối thủ với nhau sớm nhất có thể. Trong vòng đấu tiếp theo.”
“À thì, nếu vậy, chắc tôi sẽ chỉ đứng xem thôi.”
“Hahahaha, được lắm chàng trai. Cậu cũng khá xấc xược nhỉ, nhưng ta không phiền đâu.”
Một cách đầy tự tin, ông phất chiếc áo choàng và nói ra những lời hăm dọa.
Mà không phải áo choàng sẽ chỉ tổ cản trở thôi sao?
“Mà~, chuyện đó để sau đi, cậu nghĩ sao, aye? Lần tới sao cậu không ghé sang võ đường chúng tôi tập luyện, aye?”
“Nắm đấm của cậu mạnh đến mức nào thế?”
“Tôi thích cậu rồi đấy. Sau này cậu có muốn qua võ đường của tôi tập luyện không?”
“Cậu quả thật rất mạnh, nhưng cậu cần phải ăn thêm thịt vào! Lần tới hãy ghé qua và thử món lẩu đặc sản của võ đường chúng tôi nhé!”
“Cho tôi sờ mông cái nhe?”
“Cậu muốn so ai to hơn không?”
Đột nhiên những người ở các võ đường khác cũng vây lấy tôi.
Ngay cả khi tôi nhìn sang anh Machio, anh ấy cũng chỉ cười dịu dàng.
Thế nhưng do cảm thấy khá xấu hổ, cả người đầy mùi mồ hôi và còn có những người mà tôi không muốn lại gần nên tôi liền lẻn ra khỏi vòng vây.
“Để sau nhé. Tôi lên chỗ khán đài đây!”
Ngay cả ở nơi này thì vẫn có thể bị vây quanh bởi mấy chị gái ăn thịt.
Tôi gửi lời chào rồi bỏ chạy.
Trên đường đi…
“…… A…”
“”””A…””””
Tôi vô tình đi ngang qua đám phò và có vẻ tôi đang cản trở chúng trên đường mang tên José đi.
Và khi thấy tôi, cả bốn đứa nó…
“Ah, aah… hi, cứu, cứu… với…”
Cả bốn đều bắt đầu run rẩy sợ hãi.
Mấy người nghĩ tôi định làm gì chứ?
“Trời ạ… thôi đi đi.”
“… Ể? A … Ể?”
“Nói thật thì mấy cô đã xem thường quá nhiều người và cứ thích ăn nói bậy bạ. Từ giờ hãy sống khiêm tốn chút đi.”
“Uh … u …”
“Đi đi!”
“V, vâng!”
Chúng quả thật khiến tôi khó chịu từ tận đáy lòng.
Nhưng tôi cũng không vì vậy mà sẽ bắt nạt bọn chúng.
『Hmm, ngươi đúng là tốt bụng mà. Bộ ngươi không tức vì mấy trò giễu cợt và khiêu khích của chúng sao?』
Tre’ainar nói giữa lúc tôi đang nhìn bóng dáng đám phò chạy đi.
“Chỉ tổ mệt sức. Tôi không muốn phải gây sự thêm với mấy người đó. Chúng đã đủ tội rồi… cả tên José nữa…”
Tôi đã giải quyết xong mọi thứ với José.
Thế nên nếu chúng không muốn dính dáng gì nữa đến tôi thì cũng không sao.
Bây giờ tôi cũng không biết, có thể sẽ phải mất thêm một thời gian để đám phò đó thực sự gánh chịu hậu quả cho hành động của mình, nhưng…. chuyện đó không liên quan gì đến tôi.
Thế nên…..
『Oi, nhóc. Có chuyện này ta đang thắc mắc.』
“Hở, sao thế?”
『Trong trận ban nãy, ngươi đã nói với tên José, ‘tao hiểu cảm giác của mày’, thế có nghĩa là gì…』
“Hmm? À, thì ý tôi là vậy đấy.”
Trong lúc nổi giận, tên José có nói, “Mi thì biết gì về ta?”.
“Tôi đã từng nghĩ. Nếu như tôi không được gặp ông…”
『Hả?』
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không được gặp Tre’ainar?
Hẳn lúc đó tôi sẽ vẫn mục rữa ở Đế Đô.
Tôi sẽ phải trải qua những ngày ở học viện, chịu đựng cảm giác yếu kém hơn nhỏ công chúa, Rebal, Fu và bị đè bẹp dưới sự vĩ đại của cha mẹ tôi.
“Và tôi tự hỏi nếu lúc đó mình cũng gặp Jamdi’el trước và được đưa cho thứ thuốc ấy.”
Thứ thuốc đó đi kèm với nguy hiểm. Thế nhưng chỉ cần uống nó đã có thể khiến tôi mạnh hơn cả tôi bây giờ.
Một sức mạnh có được mà không cần đổ mồ hôi, chịu mệt mỏi hay tốn thời gian công sức luyện tập.
Khi ấy tôi sẽ làm gì nếu như được dụ dỗ bởi những lời mật ngọt như vậy?
“Tre’ainar. Thật lòng mà nói, thứ thuốc quả thật nguy hiểm. Nhưng, nếu nó có thể giúp tôi thoát ra được hoàn cảnh bây giờ… và cảm giác muốn có nó… tôi có thể hiểu được.”
『Ý ngươi là sao?』
“Nếu tôi không được gặp ông. Nếu tôi không được tận hưởng niềm vui tập luyện và cảm giác bản thân đang mạnh lên từng ngày. Nếu tôi không biết niềm vui khi được học thêm nhiều thứ mới. Nếu đó là tôi những ngày còn mắc kẹt ở Đế Đô… nên, nếu tôi có thể mạnh hơn nhỏ công chúa, vượt qua cả cha mẹ tôi và được Sadiz công nhận… tôi nghĩ mình cũng sẽ chấp nhận thứ thuốc ấy.”
Đó chỉ là một khả năng và tôi không nghĩ mình sẽ muốn một thứ như vậy.
Nhưng chỉ cần tôi bước sai một bước thì hẳn tôi cũng sẽ có kết cục như tên José kia.
Và khi nghĩ về nó…
“Thế nên tôi cũng không biết. Tôi không muốn giúp và cũng không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với hắn. Nhưng tôi nghĩ mình hiểu. Tôi nghĩ đó là lí do mà tôi đã nói vậy.”
Đấy chỉ là một sự đồng cảm sến súa.
Thế nên tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với José sau khi bị ăn đập và bị chế nhạo tại đây.
Nhưng khi nghĩ về những gì có thể xảy ra… với tôi…. rằng tôi đã được gặp Tre’ainar đầu tiên…. từ tận đáy lòng mình, tôi thật sự hạnh phúc vì có ông ấy là thầy mình.
『Hmm? …… Huh?!! …… Nu …… Oh ……』
Hmm? Tre’ainar? Sao ông lại trông đỏ mặt thế… Hể?!!
“Ah?!”
『Kh, không, không, không, không, không, cái đó, uh huh, uh huh, ah~, đó, đó!』
“Không, không, không, không, không hề, yeah, tôi làm được rồi, phải, ooooo, phải, chiến thắng đầu tiên, tôi đã thắng vòng đầu!”
『O, oo, vậy, vậy sao. Uh huh, ngươi thắng rồi! Uh huh, uh huh, uh huh!』
“Y, yeeeah!”
『Uh huh! Nhưng phải cẩn thận đấy. Nhớ phải xem các trận tiếp theo để chuẩn bị cho vòng sau.』
“Osu! Tôi hiểu rồi!”
『Uh huh, đúng vậy! Chúc may mắn nhé!』
Nói xong, hai chúng tôi chào nhau.
Phải rồi. Mọi thứ tôi nghĩ trong đầu Tre’ainar đều có thể nghe được…. Yeah.
Thế nhưng việc chúng tôi không xen vào chuyện của nhau… là một luật ngầm…
『Fu~…Ah~….Mà.』
Chúng tôi đã gượng ép cuộc trò cuộc kết thúc ở đây, nhưng Tre’ainar vẫn còn muốn nói gì đó, và sau một tiếng rên rỉ ngắn, ông ấy thở dài…
『Nhưng… nhóc. Ta không nghĩ vậy đâu.』
“Ể?”
『Ta tin ngươi khác hắn. Dù cho ngươi có không gặp ta trước.』
Trong thoáng chốc, tôi không biết ông ta đang nói gì, nhưng rồi tôi nhận ra.
Đó là về chuyện tôi nói khi nãy, “Tôi hẳn cũng sẽ làm như José “.
『Quả thật cách sống của ngươi bị méo mó. Ánh hào quang của cha mẹ và tài năng của các bạn thuở nhỏ đã che khuất bản thân ngươi. Nhưng, ngươi vẫn chăm chỉ tập luyện mỗi ngày. Học tập, vung kiếm, một cách cần cù chịu khó.』
“Thì là do Sadiz bắt tôi với …”
『Ngươi bảo mình bị ép nhưng ngươi vẫn kiên cường làm. Mỗi ngày trôi qua ngươi đều cố gắng để cải thiện bản thân. Ngươi khác hắn, ngươi không phải là một con lợn chỉ mới có chút sức mạnh đã thấy thỏa mãn và sống lười nhác chẳng màng đến chuyện cố gắng để giỏi hơn… ngươi không như những kẻ mất đi ý chí chiến đấu khi chứng kiến sự khác biệt về năng lực và lủi thủi trốn phía sau trường. Thế nên ta nói ngươi khác biệt. Ta chắc là vậy.』
Sau cùng đó chỉ là một viễn cảnh “nếu như”.
Đó là một câu chuyện không thể khẳng định cho dù có suy nghĩ bao nhiêu, và thậm chí có tranh cãi ai đúng ai sai thì cũng đều vô nghĩa, dù là tôi hay Tre’ainar.
Nhưng tôi lại thấy rất vui và tự hào.
“Mà, cũng không biết nữa… chắc là tôi đã quen rồi nhỉ.”
Tôi lại chẳng thể thành thật, thế nên tôi đã quay lưng lại, mỉm cười khô khốc.
『Không á? Ý ngươi là ta sai sao? 』
“Không hề, nhưng tôi biết rõ bản thân mình thế nào.”
『Ngươi dám! Ta đã quan sát ngươi một cách khách quan và ta hiểu về ngươi còn rõ hơn cả ngươi!』
“Không, tôi mới hiểu hơn. Rõ là đằng khác!”
『Ngươi không!』
“Tôi có!”
『Ngươi không!』
“Tôi có!”
『Ngươi không!』
“Tôi có!”
『Ngươi không!』
Chẳng hiểu sao cả hai chúng tôi đều bắt đầu to tiếng, cố giấu đi sự xấu hổ với cả hai bên.
Và rồi……
“Cậu … cậu đang làm cái gì vậy? Sao lại nói chuyện một mình thế kia?”
“Ể?”
Quay mặt về phía tiếng nói, chị Tsukshi, Sadiz, và nhóm Mortriage đều đang đứng đấy.
“Ể, à, em không…”
“Thế là không được~, bọn chị đến để chúc mừng em, nhưng rồi lại thấy em cãi nhau một mình thế là sao?”
“Hể?! À, không không, ý em là, vâng, chẳng qua là em vui quá thôi, đúng rồi đó ạ!”
“Thật à? Trông không giống cho lắm…”
“Haha, nào nào, chị đừng bận tâm mà.”
Có vẻ mọi người xuống để chúc mừng chiến thắng của tôi.
Nhưng tôi đã không nhận ra và liền cố che giấu.
Với tôi thì đó là một cuộc khẩu chiến, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ giống như một tên nguy hiểm đang tự kỉ một mình.
[Giờ, tôi xin bắt đầu trận thứ hai của vòng loại! Phía bên đây chúng ta thấy khuôn mặt của một ông chú, nhưng năng lực của ông ấy lại thuộc hàng cao nhất trong giải đấu này! Thế nhưng, mang khả năng đùa giỡn với những con người to lớn, Chiến Binh Diệt Vong, Jawara! Đối mặt với anh, liệu ông có thể khôi phục lại ánh hào quang vốn có năm xưa và trỗi dậy lần nữa? Hãy chào đón Phản Nghịch Kiếm Sĩ của Vong Quốc Gran Chario! Đây sẽ là trận đấu không bên nào cho phép thua cuộc! Giờ, bắt đầuuuuuuu!!]
Lúc ấy, tiếng huyên náo của ông trọng tài lại vang lên.
“Ồ, hình như trận hai bắt đầu rồi kìa. Chúng ta lên kia và―――――”
Tôi vội vàng giấu chuyện vừa xảy ra và cố đổi chủ đề … nhưng……
[Chỉ một phát! …… không thể nào, ahem, trận đấu kết thúc!!]
Hmm?
“Ể, xong rồi á!? Hể?!”
Có vẻ nó đã kết thúc quá nhanh… ý tôi là tôi thậm chí còn chưa kịp xem đối thủ mình thi đấu như thế nào.
Lời tác giả
Bằng cách nào đó sáng nay tôi đã làm được! Cảm ơn rất nhiều vì mũi khoan và xung lực của mọi người. Xin cảm ơn rất nhiều.
Chắc hẳn mũi khoan và xung lực là doping hợp pháp nhỉ??
Trong trận đấu của José có nhiều phần của đấu trường đã bị hư hại đến mức không thể sửa chữa, nhưng mà tôi chắc là chẳng ai quan tâm đến nó đâu nên tôi định sẽ để chuyện này sau. Và trong những chương tiếp theo tôi muốn viết thêm về vài trận đấu khác sao cho phù hợp với mọi độ tuổi. Nếu vậy thì sự tồn tại của tác giả là rất cần thiết đấy.