Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
----------
Sáng hôm sau. Tôi đã gặp chút khó khăn trong việc đến trường
Đó là bởi cả người tôi đau khủng khiếp.
“Đau, chân tôi nhức quá…”
『Hmm. Nhóc biết là hôm qua chúng ta vẫn chưa học cấm thuật chứ.』
Cuối cùng, sau buổi Bóng Ma Đấu Tập hôm qua, tôi đã kiệt sức và đầu óc cũng mệt lử, thế nên tôi cũng không làm gì được nữa và buổi tập với Tre’ainar đã kết thúc chỉ với chừng đó.
Thế nhưng sau buổi học hôm nay, ngoài bài tập như hôm qua ra thì tôi còn phải tập thêm cả ma thuật nữa.
Tất cả đều thuận theo ý nguyện của thần ngực. Nhưng trước đó, tôi tự hỏi mình có lết được đến học viện không đây?
『Sao không nghỉ luôn đi? Tới đó chỉ lãng phí thời gian không thôi. Coi ngươi tập luyện cả ngày nghe còn hay hơn.』
“Thì tôi cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng… tôi mới cúp lớp chiều hôm kia rồi, thế nên tôi chắc chắn Sadiz sẽ rất tức giận nếu tôi nghỉ nữa đấy.”
Nói thật thì tôi rất muốn được nghỉ, nhưng Sadiz sẽ giận và cha tôi cũng sẽ rất sốc nếu chuyện này lọt đến tai ông.
“Mà chắc tôi cũng ngủ gật trong lớp luôn quá….”
『Thế mới bảo là phí thời gian… nếu đã thế thì ta đành luyện tập trong lớp vậy.』
“Hả? Sao mà tôi làm được!”
『Ngươi sẽ ổn thôi. Tất cả những gì ngươi cần làm chỉ là ngồi thiền trong im lặng. Như vậy ngươi có thể tận dụng thời gian một cách hiệu quả mà không lo cúp tiết nữa.』
Đùa nhau à! Tôi không nghĩ ông ta sẽ bắt tôi tập luyện ngay trong lớp luôn đấy.
Ý tôi là, trừ lúc ngủ ra thì gần như lúc nào tôi cũng phải tập luyện hết….
“Mà, tập thiền… là sao? Ông đang đùa đấy à?”
『Đó là tập tưởng tượng. Ngươi đang xem thường trí tưởng tượng đấy à? Không như bóng ma, ngươi không cần phải di chuyển cơ thể.』
“Nghe có vẻ dễ…”
『Nhưng ta đã phát triển một thứ còn tốt hơn vậy gấp nhiều lần. Đó là một loại ma thuật có hiệu năng vượt trội hơn cả tập tưởng tượng. Khi đã đến học viện rồi thì hãy chuẩn bị một Khế Ước Ma Thuật đi.』
“Huh!? Ông đang nói là tôi sẽ kí một khế ước ngay tại học viện luôn sao!?”
Tre’ainar làm vẻ mặt 'cố lên' khi vừa nghĩ ra một cách huấn luyện mới cho tôi .
Bộ ông ta thực sự định huấn luyện tôi trong lớp thật sao?
Làm sao mà…
“Nè, mới sáng sớm mà cậu nói gì vậy… Earth”
“Hmm?”
Gah, giật mình. Ai nói vậy?
Eh……
“À, chào buổi sáng… công chúa….Phianse…….”
“Ừm, chào buổi sáng.”
Chết thật, tôi chưa từng nghĩ rằng nhỏ công chúa của một đế quốc sẽ đứng một mình giữa con đường tấp nập trong thành phố vào sáng sớm thế này.
Mà, tôi nghĩ chắc cũng phải có hộ vệ đang núp đâu đó quanh đây canh chừng nhỏ, nhưng…
“Có chuyện gì vậy? Tớ nhớ cậu lúc nào cũng—“
“Khụ khụ!”
”…… Sao thế? Cậu thường đến học viện bằng xe ngựa cơ mà…”
Phải, vì đối phương là một cô công chúa chính hiệu nên đương nhiên là phải có xe ngựa chở đi với lính đế quốc theo sau hộ tống.
Nhưng hôm nay thì lại đi bộ một mình sao?
“Là vì cái này này.”
Rồi nhỏ công chúa đưa tôi một li nước ép. Đó là loại nước ép tươi của một cửa tiệm trái cây mới mở bán gần đây.
“Mấy người trong lớp khen nó ngon lắm nên tớ cũng muốn thử một chút.”
“Ồ…”
“Thế nên...cậu... cậu đừng có mà hiểu nhầm đấy nhé! Không phải là tớ đang đứng đây để đợi cậu đến đâu đó, chỉ là tình cờ chúng ta gặp nhau ở đây mà thôi! Mà dù sao chúng ta cũng đều sẽ về chung một (nhà) trường và học chung một lớp cơ mà, thế nên chúng ta đi cùng với nhau nhé!” [note23687]
“Ờ thì…… tùy cậu.”
“Um, ừm, vậy đi nhé. Unhun. Cậu không thể từ chối được đâu.”
Đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng về khả năng nói siêu nhanh của nhỏ, và tôi cũng biết rằng bây giờ bọn tôi đều đang đi đến học viện.
Thế nên cũng không có lí do gì để từ chối hết, vậy nên tôi đã đồng ý và nhỏ công chúa lập tức phóng sang bên cạnh tôi.[note23688]
“Fufu… Đây là lần đầu tiên tớ được đến trường với cậu. Và chúng ta cũng đã đều học chung lớp suốt ba năm… Mà nói cho cậu biết nhe, tớ không hề làm gì lão hiệu trưởng để chúng ta được học chung lớp suốt ba năm qua đâu đó, thế nên việc này chắc chắn là do định mệnh đã dẫn dắt chúng ta đến với nhau.” [note23689]
“Mà, Phianse ngày nào cũng đi bằng xe ngựa nhỉ.”
“Cũng đúng, nhưng… cậu có thể đến đón tớ bằng xe ngựa mà đúng không?”
“Đi bộ đi cho khỏe… Sadiz nói vậy đấy.”
Sadiz cũng là bạn thuở nhỏ với công chúa.
Cha và hoàng đế là bạn thân từ hồi còn nhỏ, và sau này cả hai bọn họ đều tham gia tổ đội ‘bảy người anh hùng’...
Bởi vậy nên tôi và công chúa hồi còn nhỏ thường hay đến nhà nhau chơi.
Sadiz, lúc đó cũng còn nhỏ cũng đến để trông coi chúng tôi.
“Muh… Sadiz… Hmm.”
Thế nhưng không hiểu sao dù chơi với nhau nhiều nhưng họ lại không thể làm bạn được.
Bởi vì cha của chúng tôi, nên cả tôi và công chúa đều bị bắt chơi với nhau và Sadiz sẽ đảm nhiệm việc giám sát. Tôi cũng biết vì sao nhỏ lại không thể hòa thuận được với Sadiz, nhưng rốt cục tôi lại là người bị kẹt giữa đó.
Mà nói chứ tôi thích Sadiz hơn, thế nên dù nhỏ có bảo, ‘tớ về nhà đây!’, thì tôi cũng chỉ về nhà rồi tiếp tục chơi với Sadiz thôi…. Và rồi, vì tôi trông như vừa tỏ vẻ thô lỗ với công chúa nên bị lão già ở nhà cho ăn một cú vào đầu...
“Earth… nè…… lúc cậu ở nhà thì cậu thường học và tập luyện với Sadiz… chỉ có hai người thôi… ư?”
“Không, dạo này không có… Tớ chỉ ngồi giải đống bài toán ma thuật của cô ấy rồi ăn tối cùng nhau thôi.”
“Ồ vậy ư? Thế không có gì đặc biệt hết… đúng không?”
Thứ gì đặc biệt à… tôi nghĩ chắc cũng có đấy.
Mà, ‘bây giờ’ thì lại không.
Nhưng, chỉ là ‘bây giờ’ mà thôi.
Tất cả đều phụ thuộc vào kết quả của hai tháng nữa.
”…… Earth nè.”
“Hmm?”
“Cậu… chuyện đó…… về chuyện sau khi tốt nghiệp, cậu đã nói chuyện với cha cậu chưa?”
“Ể… Cha tớ à? …… cũng không hẳn…… dạo này tớ không gặp ổng.”
“Ồ… Vậy, về chuyện tương lai… cậu nghĩ sao?”
“Chuyện đó…”
Sao tự nhiên nói vậy? Nhỏ trông khá nghiêm túc nên tôi cũng không thể nói gì. Bộ chuyện này có liên quan gì đến mối bất hòa giữa nhỏ và Sadiz sao?
“Tớ đang suy nghĩ. Suy nghĩ về mọi chuyện…… và cố để nó thành hiện thực. Khi tốt nghiệp…… Không, sau chiến thắng của chúng ta, tớ sẽ cho cha bọn mình, mọi người ở Đế Đô và cả những đất nước khác biết. Tất cả mọi thứ.”
”….. Chiến thắng…”
“Phải Earth. Tớ đã chiến đấu với cậu rất nhiều lần, và tớ cũng đã ở bên cạnh cậu từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, dù cậu không thông minh hơn tớ nhưng cậu cũng rất giỏi. Thế nên…… cậu chính là… cậu biết cảm xúc và ước mơ của tớ là gì rồi đấy!”
Cảm xúc và ước mơ của công chúa. Tôi biết chứ.
Nhỏ lúc nào cũng cố gắng để trở nên nghiêm túc và vượt trội hơn mọi người dù cho nhỏ vốn dĩ đã là một quý tộc, và nhỏ không những được học viện công nhận mà còn được lòng mọi người.
Tất cả là vì một mục tiêu cao cả đến mức tôi không nào hình dung được.
“Ừ… có lẽ vậy…… nhưng....”
“Huh!? …… Ồ, vậy ư…… thì ra cậu có biết…”
Vì đế quốc. Vì thế giới. Vì nhân loại. Vì tương lai. Chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu để bảo vệ thế giới bình yên này.
Có lẽ nhỏ đã giấu kín những cảm xúc cao thượng này.
“Tớ chưa từng thua cậu… đó là lí do tớ sẽ không chịu thua ở trận đấu tới đâu. Và khi tớ chiến thắng… mọi thứ sẽ thành sự thật! Mọi thứ… đúng vậy.”
Công chúa thẳng thừng nói ra những suy nghĩ của cô ấy với biểu cảm nghiêm túc và khuôn mặt hơi đỏ như thể cô ấy đang xấu hổ.
Tôi có thể cảm nhận được quyết tâm của cô.
Một ước mơ viễn vông, xa vời.
“Thật sự…”
“Hửm?”
So với nhỏ, tôi thì… nếu tôi thắng giải đấu, ngực của Sadiz… tôi không thể nói vậy được.
Nếu tôi mà phun ra mấy lời đó trước mặt nhỏ thì đảm bảo tôi sẽ bị ăn đập cho mà coi.
Dù vậy… đó vẫn là động lực của tôi, nên tôi cũng không thể làm gì được.
Không những vậy.
“Tớ không chắc tương lai mà tớ đang nghĩ đến có thể so sánh được với cậu.”
“Earth?”
“Nhưng… tớ cũng rất nghiêm túc về giải đấu này. Không, tớ chắc chắn mình cho cậu thấy mọi thứ trong giải đấu tới.”
“Ha… hả?”
Khi thời khắc ấy đến, tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của cha tôi, và hơn hết, là của Sadiz.
Tôi cũng muốn được trở nên ngầu nhất trước người con gái mình yêu.
Bộ ngực ấy chỉ là một bước đệm, và tôi sẽ có thể tiếp tục tiến thêm nữa.
Không những vậy, trong một mối quan hệ hoàn chỉnh……
“Tớ sẽ là người chiến thắng giải đấu!”
“Huh!?”
“Là một người đàn ông… tớ muốn trở nên thật ngầu. Và rồi tớ sẽ tự tay có được thứ mình muốn.”
Bóp nó. Tôi sẽ cảm nhận nó, nắn nó, mlem nó, và nhéo nó, và… tất cả đều sẽ là của tôi.
Không phải vì đất nước, không phải vì thế giới, không phải vì nhân loại hay tương lai gì cả.
“Đây là… cho tớ, chỉ tớ mới được làm vậy thôi, nhưng… dù vậy, đó chính là động lực của tớ, nên tớ sẽ cố hết sức.”
“Earth…”
“Tớ sẽ là người chiến thắng!”
Tôi đã từng bao giờ nói “muốn được đứng đầu”, “chiến thắng”, hay “chắc chắn sẽ chiến thắng” chưa?
Hồi còn nhỏ, tôi có vẻ đã từng nói như vậy và cố gắng hết sức, nhưng rồi dần dần tôi lại cảm thấy không thể chiến thắng cha mình hay công chúa.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Tôi muốn đáp lại lời tuyên chiến này.
Và rồi nhỏ công chúa bắt đầu đỏ mặt vì giận trước lời nói của tôi.
“Đ-đây, là, là, là nó đúng không? Đ-đó…… y-ý cậu là n-nó đúng không, đ-đúng như những giờ tớ muốn từ một người đàn ông.”
“Heh?! Tớ…”
“L-là v-vì, chuyện đó, đúng không?”
Chết thật, tôi bị phát hiện rồi sao!? Khoan, không, mà nói chứ, tôi đã không thể che dấu điều gì từ hồi nhỏ rồi.
“P-phải rồi… cậu là cậu mà nhỉ… nhưng…”
Khi công chúa nghe lời tuyên chiến của tôi, nhỏ không hề tỏ vẻ tức giận hay bực bội gì cả, thế nhưng nhỏ trông có vẻ đang bực cái gì đó mà mặt mày cứ đỏ hết cả lên. Nhưng……
“Hmm. Nhưng tớ mới là người chiến thắng. Hoặc, dù cho cậu có thắng… tớ không thể đứng sau cậu được, ý tớ là, tớ sẽ thắng...”
“Ha, vậy ra cậu muốn chiến thắng để được mọi người công nhận và ủng hộ sao? Tớ sẽ không thua đâu.”
“Đ-đúng vậy… ừm…”
Nhỏ bắt đầu bình tĩnh lại, rồi đột nhiên nhỏ công chúa cười với tôi.
Một nụ cười hạnh phúc mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Vậy, dù thắng hay thua thì cũng không phàn nàn gì hết nhé. Chúng ta sẽ giải quyết việc này trong hai tháng nữa!”
Không cần nói gì nữa.
Mặc dầu lí do chiến đấu khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu để quyết định mọi thứ.
“Ừ.”
Tôi hiểu điều ấy và gật đầu.
Rồi……
『Con bé mới nói điều đó đúng không? Nhóc…… ngươi rất thông minh nên đáng ra cũng phải hiểu cảm xúc của con nhỏ công chúa đấy chứ.』
Tre’ainar, người nãy giờ cứ im im cạnh tôi, bỗng dưng lên tiếng…
『Thật. Thằng nhóc này nó ngây thơ kinh khủng, nó cứ như bị khuyết tật cái phần dùng để hiểu vậy đấy. Và thế là cái chuyện này nó tự nhiên trở nên ngốc nghếch đến nực cười. Vì chuyện này nó vui nên mình mới im lặng quan sát nãy giờ.』
Tôi không biết nữa…. Ông ta đang muốn bảo tôi còn nghiệp dư quá sao?
Thế nhưng Tre’ainar không nói gì thêm, rồi Phianse và tôi cùng nhau đến trường.