Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành
------------------
Suốt từ sáng đến giờ Tre’ainar cứ đứng ngồi không yên.
『Ê nhóc. Khi nào mới đi vậy? Không ai thèm để ý tóc ngươi ra sao đâu. Thôi cái trò chải chuốt này và chúng ta mau đi thôi.』
“À …ừ, được rồi, được rồi, tôi xong rồi đây. Trời ạ…”
『…… Ê, lẹ cái chân lên coi.』
Hôm nay là ngày lễ nên học viện cho nghỉ và tôi cũng được nghỉ tập.
Tập luyện buổi sáng sao… à không, hôm nay chúng tôi sẽ đi đến thị trấn.
“Ồ cậu chủ. Có chuyện gì sao? Cậu vẫn ổn đấy chứ?”
“Ể? À ừ. Tôi chỉ đến thị trấn một chút thôi.”
“…… Đi hẹn hò à?”
“Không có.”
“Ôi trời, cậu hãy ráng giữ kiếp độc thân tiếp đi nhé. Yoyoyo”
Khi tôi chuẩn bị ra ngoài, Sadiz lại giở trò chọc ghẹo tôi, hôm nay tôi sẽ ra ngoài thị trấn để mua vài thứ… mà nói đúng hơn là tôi sẽ đi nhận nó.
Vì là ngày nghỉ nên chỉ mới sáng sớm mà đường phố đã tấp nập người qua lại, và cũng những người tầm tuổi tôi đang mặc thường phục đang chơi đùa và mua sắm với bạn bè.
Vài người trong số đó có vẻ đang hẹn hò. Đi chết đi.
Sau khi băng qua vô số người, tôi đi về phía đến hiệu sách lớn nhất thủ đô.
“Ồ, cậu chủ Earth đấy à?”
“Chào ông…”
Khi tôi đến nơi, ông chủ tiệm sách lập tức nhìn thấy tôi khi đang xếp sách ở trước tiệm.
“Cảm ơn vì cậu đã mua hàng ở tiệm sách của tôi sáng hôm nay. Tất cả số sách cậu yêu cầu đều đã đến. Hầu hết chúng đều là loại cũ, nhưng vẫn không thành vấn đề. Nhưng cậu có chắc là không muốn tôi chuyển đi cho chứ? Nó khá nhiều đấy.”
“À vâng, không sao đâu ạ. Và, tôi muốn được xem nó càng sớm càng tốt…. Không, cho tôi xem chúng ngay bây giờ.”
Phải, hôm nay tôi đến là để nhận số sách mà tôi đã đặt hôm trước.
“Vậy thì xin cậu hãy đợi một chút. Tôi sẽ mang chúng ra ngay.”
Chủ tiệm cười và đi vào bên trong tiệm.
Và rồi, Tre’ainar đang cười nhăn răng từ đầu buổi đến giờ lại càng thêm háo hức hơn.
『Ôi, cuối cùng ta cũng được xem tiếp bộ Destiny… Rồi Dragon Cirlce, Thousand Piece, và thậm chí là những chương tiếp theo của Jaeger x Jaeger! Hồi ta còn sống, lão tác giả đang đi tìm kiếm tư liệu nên không viết tiếp được.』 [note23858]
Dù nó là gì đi nữa thì cũng có thể khiến cho một người lúc nào cũng cố giữ lấy phẩm giá của mình như Tre’ainar phải đi lòng vòng quanh tôi như một đứa con nít.
“Đây rồi cậu chủ Earth. Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi. Tôi cũng đã chuẩn bị một chiếc giỏ nhỏ cho cậu dễ mang đi đây.”
“A. Cảm ơn ông!”
『Cuối cùnggggggg!!!!』
Nếu ai đó ngoài tôi ra nhìn thấy Tre’ainar thì tôi đảm bảo một điều rằng họ sẽ không nghĩ lão này là Đại Quỷ Vương đâu.
『Ê nhóc! Ra chỗ công viên đằng kia đi! Ta sẽ đọc nó trước khi về!』
“Được rồi được rồi, chết tiệt.”
『Ha~, mình nên làm gì đây! Nên làm gì đây? Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây!?』
“Hahaha. Ông nghĩ sao về bộ ‘Đại Quỷ Vương Mắt Sáng Trưng Khi Đọc Văn Hóa Loài Người’ .”
『Hmm, ta nói rồi, đã là văn hóa thì không có rào cản nào cả. Ta sẽ không bao giờ coi thường nền văn hóa của con người chỉ vì sự khác nhau về chủng tộc đâu. Mà đúng hơn, ta sẽ không bao giờ làm những chuyện thiếu văn minh như vậy.』
“Ra vậy. Tôi hiểu rồi.”
Ông ta trông vui thế cơ mà, Ha~.
Mà, chuyện này có lẽ cũng không có gì là lạ.
Ông ta đã cô đơn trong cái phong ấn đó suốt hơn 15 năm và không thể nói chuyện với bất cứ ai.
Suốt khoảng thời gian ấy có lẽ ông ta không có gì để giải trí cả
Tôi đã cho ông ta xem một phần nhỏ của thành phố, nhưng tất cả những gì tôi làm cũng chỉ có vậy.
Thế mà, ông ta lại luôn quan tâm đến những bài tập luyện hằng ngày của tôi.
Nếu điều này có thể khiến ông ta vui thì tôi cũng mừng vì đã mua nó.
“Cuốn sách này có gì hay không?”
Tại Công Viên Quảng Trường Thủ Đô Đế Quốc rộng lớn.
Những đứa trẻ đang chơi trên những thiết bị khổng lồ trong sân chơi.
Những gia đình đang đi dã ngoại và bày thức ăn ra trên một bãi cỏ.
Một cậu thanh niên và cô gái cùng tuổi với tôi đang ngồi trên ghế và cô gái đang cho cậu ta gối đùi .
『Ngươi cũng nên đọc đi nhóc. Bộ Destiny thì có lẽ hơi quá phức tạp cho mấy đứa nhóc, nhưng chẳng lẽ ngươi không thấy bộ Thousand Piece hay lắm sao? Truyện kể về cuộc phiêu lưu của một đứa trẻ cùng với đồng đội của mình trên hành trình trở thành vua cướp đường.』
“Ê này. Đại Quỷ Vương mà cũng đi đọc truyện về Vua Cướp á?”
『Thì ta đã nói rồi mà. Văn hóa không phân biệt chủng tộc.』
“Tuyệt…tch, quá phức tạp với tôi á? Sao ai cũng đánh giá thấp tôi vậy? Về chuyện học thì tôi giỏi hơn cha tôi đấy nhé.”
『Ho. Nếu thế thì ta sẽ bắt đầu với bộ Destiny vậy!』
Tôi vừa gần như sắp cười bò lăn ra vừa đi qua chỗ bãi cỏ rộng lớn rồi ngồi xuống dưới bóng của một tán cây trong góc, tại nơi mà sẽ không bị ai làm phiền và lấy sách ra.
“Thế giờ ông muốn làm gì? Ông muốn đọc từ đầu hay muốn tiếp tục từ phần đang bỏ dở?”
『Hmm… ở giữa đi… mà khoan! Từ đầu đi! Đọc lại từ đầu đi! Ta muốn được sống lại những ngày tháng trước đây sau một thời gian dài bị phong ấn! Mà đúng hơn, đọc rồi cho ta biết cảm nhận của ngươi đi nhóc!』
Tôi ngồi xuống dưới tán cây và lấy ra một cuốn sách rồi mở nó ra.
Tre’ainar thì ngó qua vai tôi với đôi mắt lấp lánh.
Trong công viên đầy ắp những gia đình và cặp đôi đang ở bên nhau, tôi thì lại ngồi đọc sách với Đại Quỷ Vương dưới tán cây?
Đáng buồn thay… nhìn cảnh này cứ như là bọn tôi đang ngồi chim chuột nhau vậy.
Mà, chắc tôi cũng là người đầu tiên trên thế giới này đi đọc sách với Đại Quỷ Vương nhỉ?
『Ê nhóc. Lật trang tiếp theo coi!』
“Từ đã nào, tôi vẫn còn đang đọc mà! Đây là lần đầu tiên của tôi nên tôi vẫn chưa quen đọc mấy loại sách kiểu này, thế nên đừng có hối!”
Tre’ainar không hề bận tâm đến tình cảnh của chúng tôi bây giờ, có vẻ ông ta đang hoàn toàn tập trung vào cuốn sách.
Nếu tôi không đọc xong trang này thì tôi sẽ không thể sang trang tiếp theo được, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài tiếp tục đọc.
“Hmm…”
Ngay từ trang đầu, tôi đã bị hút hồn bởi cách trình bày nội dung của cuốn sách.
Nó quả thật có những đoạn khó hiểu, nhưng tôi vẫn có thể đọc được bình thường.
Main của bộ này là –
『Ê nhóc… xong chưa vậy?』
“Eh?”
『Rồi, sang trang tiếp theo đi…』
Tre’ainar lầm bầm với khuôn mặt gắt gỏng khi đang ngó qua vai tôi.
Gì cơ? Chờ đã, tôi vẫn chưa đọc xong trang đầu, tôi mới chỉ đọc có vài dòng thôi đấy
“Này, chờ chút đã. Đây là lần đầu của tôi nên đừng có mà hối như thế chứ.”
『Bộ ngươi nghĩ ta không biết à!? Nhưng cái độ đọc của ngươi cứ như rùa bò đấy? Ta đã đọc không sót chữ nào trong cái trang này hơn năm lần rồi đấy!』
“Eh!? Sao nhanh vậy!?”
Ông ta muốn tôi đọc nhanh đến cỡ nào cơ chứ? Ý tôi là, bình thường thì đó là quá nhanh rồi đấy!
Mà, ông ta dù sao cũng đọc qua trước đây rồi, nên chắc đọc nhanh vậy cũng là chuyện bình thường thôi.
Ha, cuối cùng tôi cũng xong được một trang.
“Rồi, sang trang tiếp thôi.”
『Hmm………………………………………… Ê, ngươi sang trang tiếp được không?』
“Cái méo gì vậy!?”
Tôi chỉ mới sang trang được vài giây thôi đấy!?
“Ông đọc nhanh cỡ nào vậy?”
Tôi không thể theo được tốc độ đọc của Tre’ainar nên đã lên tiếng.
Nhưng Tre’ainar lại đột nhiên dí sát mặt vào tôi với vẻ mặt nhăn nhó như một con orge.
『Có mà ngươi đọc châm quá đấy!! Đọc kiểu gì mà cứ lết lết từng chữ là sao! Chờ ngươi đọc xong được một trang thì chắc ta đã cày xong cái trang đó vài chục lần rồi! Đúng là bực mình mà!』
“Nna!?”
『Chỉ có một trang thôi mà đã tốn nhiều thời gian như vậy… kiểu này chắc phải cả ngày mới xong hết đống sách này quá!』
“Eh!? Cái gì, cả đống này trong hôm nay á!?”
Tôi không nghĩ mình sẽ bị mắng vì tốc độ đọc trong im lặng của mình khi đến đây.
Tôi không nghĩ mình sẽ phải đọc hết đống này trong hôm nay.
Không, chuyện này không thể.
Chỉ mới đọc một cuốn thôi mà mắt và đầu óc tôi đã mỏi lắm rồi, nhưng ông ta lại có thể đọc nhanh hơn nữa…
『Tuyệt. Nhờ mấy buổi đấu tập với tập luyện bằng thang mà tốc độ, trực giác, cảm quan, phản xạ và nhiều thứ nữa của ngươi đã tăng lên rất nhiều… Nhưng đáng lẽ ngay từ đầu ta phải cho ngươi phải tập về sức mạnh của đôi mắt kìa.』
“Khoan, trước đó, cái tốc độ đọc khủng khiếp như vậy của Đại Quỷ Vương ông là nhờ cái ma nhãn Rikudo lố bịch kia cơ mà…. Mà, nếu ông thấy tôi đọc chậm thì tôi sẽ ngưng đọc và lật trang cho ông nhé?”
『Ngươi bị ngu à! Cuốn sách này là do ngươi tự bỏ tiền mua, và nếu ta không để ngươi đọc thì chẳng lẽ ta đang ăn bám lòng tốt của ngươi à!?』
“Không, cái này là để cảm ơn…”
『Và nếu dò lại nguồn tiền thì đó lại là tiền túi của tên Hiro và con nhỏ Mamu kia làm ra! Ý ngươi là ta đang gián tiếp dựa hơi lòng tốt của Hiro và Mamu á!? Nói tóm lại, lúc này là ngươi đang đọc truyện và ta chỉ đang xem ké ngươi thôi! 』
“Hah, ông đúng là phiền phức mà!”
『Dù sao đi nữa chúng ta sẽ bắt đầu luyện mắt cho ngươi! Nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ chẳng thể nào bàn luận về plot truyện cùng lúc hay cùng dự đoán diễn biến sẽ ra sao tiếp theo được…. Và nó cũng sẽ rất hữu dụng trong chiến đấu đấy!』
Huh? Mới nãy ổng vừa bảo ngồi bàn cốt truyện với nhau đúng không? Giỡn mặt nhau à!?
『Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng sẽ tốt hơn nếu ta có thể được thư giãn một chút…』
“Eh!? Đó là động lực của ông đấy à!?”
『Hmm. Được rồi, ta sẽ tập ngươi ‘Thị Giác Chuyển Động’ và ‘Thị Giác Ngoại Vi’!』
Thế nhưng, ông ta lại lái qua chuyện khác rồi Tre’ainar gượng gạo chuyển sang chủ đề tập luyện.
『Ta sẽ dạy ngươi Đọc Sách Tốc Độ Ma Thuật!』
Rồi ông ta nói về bài tập kì lạ nào đó.
Hả-, tập đọc nhanh sao, nó mà có tác dụng trong chiến đấu chỗ nào chứ?!
Và cuối cùng…… nó có tác dụng trong chiến đấu thật.