Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
-------------------
Tối hôm ấy, lần đầu tiên kể từ khi học【Vier】, tôi đã đi ngủ mà không dùng phép.
Suốt hai tháng qua, đêm nào cũng như đêm nào, tôi đã liên tục đấu tập và học Cấm Thuật trong giấc mơ của mình, nhưng vào trước ngày thi đấu, tôi đã dừng tập luyện và nghỉ ngơi.
Hôm ấy, tôi đã làm theo lời khuyên của Tre’ainar rằng thư giãn đầu óc cũng là một cách tập luyện.
Mà, tôi cũng không thể thay đổi thói quen hằng ngày của mình một cách đơn giản vậy được.
Dù cho không dùng ma thuật, tôi tự luyện tập tưởng tượng trong đầu mình rồi mới có thể đi ngủ. Và rồi, buổi sáng đã đến.
『…… Ngươi ngủ đủ không vậy? 』
Tôi tỉnh giấc nhưng không hề có cảm giác mệt mỏi.
Trái lại, cơ thể tôi nhẹ bẫng và đầu óc cũng minh mẫn hơn.
“…… Tôi ổn.”
Rồi tôi ngồi dậy và đứng trước gương như thể đó là thói quen của tôi mỗi khi thức dậy, và tập một chút bóng luyện trước khi đi rửa mặt.
Cứ như vậy, tôi đã có thể hiểu rõ hơn về thể trạng của mình.
“…… Sự nhạy bén tuyệt vời… tất cả năm giác quan đều thật rõ ràng… và…”
Tôi bình tâm rồi nhắm mắt lại. Làm sống lại cảm giác ấy.
Những chiếc hố ma thuật mà tôi đã cắn răng chịu đau đớn để mở nó gần như mỗi ngày suốt hai tháng qua.
Giải phóng ma thuật từ toàn bộ hố trên cơ thể và giữ nó lấy nó quanh người.
Ổn định, nhịp nhàng.
“…… Giác quan thứ sáu.”
『Thì ra nó đã xuất hiện rồi à? Giờ đây, cấp đầu tiên của đột phá sẽ cho cơ thể ngươi rất nhiều sự linh động đấy.』
Tre’ainar gật đầu đáp lại và cười.
『Có được phong độ tốt nhất trong trận chiến… Đó cũng là một trong những thử thách của ngươi, nhưng có vẻ như ngươi vẫn ổn nhỉ?』
“Ừ.”
『Vậy, ngươi cảm thấy thế nào?』
Cả năm giác quan và giác quan thứ sáu, tất cả đều thật rõ ràng. Rồi, tiếp đến là về mặt tinh thần.
Hôm nay chính là ngày để chúng tôi cho mọi người thấy thành quả tập luyện của mình suốt hơn hai tháng qua.
Hôm nay tôi sẽ thay đổi, sẽ không còn bị coi là yếu kém so với cha tôi nữa.
Hôm nay chính là ngày mà cả Đế Quốc, cha mẹ, và hoàng đế sẽ đến xem chúng tôi.
Chính vì sự kiện này mà tôi đã ngày qua ngày cố duy trì động lực của mình vì mục tiêu chiến thắng giải đấu.
Giờ chỉ còn lại một điều…
“Giờ… tôi muốn được thử nó. Tôi không phải cha hay mẹ mình…. Tôi sẽ cho mọi người thấy bản thân tôi…tôi sẽ đánh bại tất cả và nghiền nát bọn chúng!”
『Hmm. Đúng, rất tốt. Ngươi không những biết cách giải tỏa căng thẳng và áp lực để đối đầu với thử thách mà lại còn tận hưởng nó… tinh thần như vậy rất tốt.』
Lúc này đây, tôi không nghĩ có bất kì ai có thể nói gì để làm tôi yên tâm hơn là ngoài lời khen của Tre’ainar.
Tôi có thể làm được.
Vì nó thậm chí khiến tôi chắc chắn hơn bao giờ hết.
『Được rồi, vậy hãy đi ngay đi và hãy nhớ phải giữ bản thân thật bình tĩnh. Và, đừng quên đống băng gạc đấy.』
“Vâng”
『Đây là để quấn nó lại đấy, nhớ chưa? ‘Ma Thuật Lợi Thế’!』
Tất cả những gì tôi cần làm là cho cơ thể này sẵn sàng và chuẩn bị trước băng gạc.
Đống băng gạc này là dùng để bảo vệ đối phương khi quấn nó quanh đấm tay, nhưng nó quả thật sẽ dễ trúng hơn khi có nó.
Tre’ainar gọi đây là ‘Ma Thuật Lợi Thế’.
Và mỗi lần quấn nó lên tay, tôi đều suy nghĩ rằng, ‘Mình sẽ chiến đấu bằng nắm đấm này’.
“Chào buổi sáng… cậu chủ. Sao hôm nay cậu lại dậy sớm thế…”
“Ồ Sadiz đấy à? Tôi có vài chuyện cần chuẩn bị trước nên tôi nghĩ tốt hơn hết là mình nên làm liền thôi.”
Sau khi thay đồ và cất đống băng gạc vào túi, tôi rời khỏi phòng và bắt gặp Sadiz đang đứng trên hành lang.
Có lẽ chuyện này thật kì lạ với Sadiz, người lúc nào cũng đánh thức tôi, và cô ấy cũng trông khá bất ngờ.
“…… Ồ, có phải cậu lo đến nỗi không ngủ được không? Mà, cũng phải thôi, nếu cậu không chiến thắng giải đấu thì sẽ không có có được bộ ngực này đâu à nhe. Tôi thấy công chúa, Rebal, với Fu trông cũng không phải dạng vừa đâu đó.”
Rồi lập tức Sadiz lại bắt đầu giở trò trêu chọc tôi.
Phải, cô ấy hẳn nghĩ lí do mà tôi dậy sớm đến vậy là vì tôi đang lo.
Quả thật, nếu là tôi khi trước thì chắc tôi cũng đã có ý nghĩ như vậy hoặc không có chút động lực rồi lại bảo rằng ‘tôi sẽ lại khiến mọi người thất vọng cho mà xem’.
Nhưng giờ thì đã khác.
“Heh, chắc vậy nhỉ.”
Tôi dậy sớm là vì tôi có thể ngủ đủ giấc đêm qua.
Đó là lí do vì sao tôi cười với Sadiz.
“……Cậu chủ?”
”Nếu tôi có thể sống sót qua một trận đấu dữ dội như vậy và dành chiến thắng, thì tôi nghĩ chỉ ngực thôi thì chưa đủ đâu.”
“…… Huh?”
“Tôi sẽ bắt cô phải cho tôi làm những đồi bại suốt nguyên một ngày… chắc tôi sẽ phải tăng giá rồi đấy.”
“Eh, C-cậu chủ!?”
Có lẽ vì phản ứng của tôi quá đỗi bất ngờ, nên Sadiz hoang mang tròn mắt nhìn tôi.
Thế nhưng cô ấy lập tức cố lấy lại lợi thế của mình bằng cách hùa theo tình hình, thế nên tôi cũng có hơi thất vọng một chút…
“… Ồ phải rồi nhỉ. Cậu chủ chỉ mới 15 tuổi thôi mà, cậu ấy vẫn là một tên trai tân độc thân không bạn gái. Ôi trời, chắc cậu chủ sẽ vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được ranh giới đó với phụ nữ đâu.”
Sadiz khiêu khích tôi bằng nụ cười xấu xa ấy.
Nhưng mà, tại sao vậy nhỉ?
Sao tôi lại có thể bình thản đến vậy.
“Vậy, nếu như tôi có thể vượt nó với Sadiz, thì tôi chắc chắn sẽ dành chiến thắng.”
“Cậu- hả!?”
“Và Sadiz… xin cô, hãy hẹn hò với tôi nhé?”
“Heh!?”
Sao mình có thể bạo dạn tỏ tình với Sadiz vậy kia chứ?
“Hmm. Cậu chủ có vẻ ngày càng trở nên nam tính hơn…”
Hôm nay, tôi đang rất tự tin về bản thân mình.
Đó là lí do vì sao tôi nói vậy với Sadiz, người hơi đỏ mặt xấu hổ và lại bắt đầu trở nên hoảng loạn.
“Vậy, cô hãy đến xem tôi nhé. Tôi sẽ cho cô thấy một buổi trình diễn tuyệt vời để Sadiz có thể lấy làm tự hào.”
“Eh!?”
Không riêng gì Sadiz. Hôm nay, tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy.
“…… Ha, c-cậu chủ! Chờ chút đã! Cậu quên kiếm rồi này! Không phải cậu định đọ kiếm trong trận đấu sao?”
“…… Kiếm à?”
“Ufufufu, dù miệng thì bảo là rất tự tin về sức mạnh của mình nhưng có vẻ cậu chủ Earth cũng đang lo lắm nhỉ. Tôi sẽ đến xem cậu chiến đấu đấy nhé. Nếu mà là tiệc an ủi thì cậu sẽ không có được bộ ngực nào đâu à nhe, nhưng tôi hứa là vẫn sẽ thưởng cho cậu.”
Ồ, suýt quên. Bây giờ tôi vẫn đang là một kiếm sĩ mà nhỉ.
Và khi nhìn thấy tôi quên nó, Sadiz liên tục bảo rằng ‘Thấy chưa?’ hết lần này đến lần khác.
Mà, cũng đành chịu thôi, tôi không biện minh gì thêm và chỉ lấy thanh kiếm.
“Hehe, chắc vậy nhỉ. Nhưng nhờ có Sadiz mà tôi đã thấy bớt lo hơn nhiều rồi đấy.”
“V-vậy sao…”
“À. Sadiz này…… cảm ơn… tôi luôn rất biết ơn cô.”
“Heh!?”
Vừa nói vừa vờ như tôi chỉ đang mắc lỗi, tôi cầm lấy thanh kiếm và rời đi.
Và Sadiz, người đang trông rất kinh ngạc, trở về phòng mình…
“Cậu chủ…”
Cô lập tức nhảy phập lên giường!
“Oooooooh, cậu chủ ngầu quá điiiiiiiiiii!!!!!”
Tôi không biết gì hết, và tôi đi đến đấu trường ở thủ đô, nơi mà giải đấu diễn ra.
Và đây chính là khởi đầu thực sự của tôi.