Trans: Zard
---------------
“Mà sao cũng được, cùng giải cho xong cái này nào!”
Một đống rắc rối do Sadiz làm ra như là hình phạt cho tôi.
Dù cho tôi không thích, nhưng tôi vẫn ngồi xuống bàn và bắt đầu giải nó.
『Hoo…. Ngươi làm liền luôn đấy à.』
“Vì Sadiz sẽ nổi giận...và nếu cô ấy ghét tôi thì… tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”
『…………』
“Tôi biết mình kì lạ rồi. Nên im mồm đi!”
『Không, à, ừm… đây là lần đầu tiên ta thấy kiểu hành xử như này đấy.』
Đại Quỷ Vương nhìn tôi với ánh mắt như thể ấn tượng trước việc tôi ngoan ngoãn nghe lời Sadiz.
Tôi lập tức tập trung vào bài toán ma thuật bằng cách viết ra vài từ của đề bài.
“... Để coi… tách phần này ra… đặt nó vào đây…”
Bài gốc của Sadiz có hơi khó hơn so với bài ở Học Viện.
Chỉ vô ý mắc sai lầm thôi là sẽ chết vì đống tính toán phức tạp.
Tệ hơn nữa là Sadiz sẽ không bao giờ cho ‘điểm trình bày’ dù làm đúng hướng nhưng sai kết quả đâu.
Cô ấy chỉ xem kết quả đúng hay là không đúng thôi, thế nên việc kiểm tra lại là rất cần thiết.
『Hoo… Ngươi gặp rắc rối với mấy cái công thức đấy à?』
“Suỵt, tôi đang tập trung nên đừng có nói chuyện với tôi.”
Đại Quỷ Vương trông có vẻ rảnh quá nên đã nhìn vào bài làm của tôi.
Và rồi, giữa lúc ấy, Đại Quỷ Vương bỗng…
『…… Hmm…… Có vẻ kiến thức cơ bản trong Học Viện của ngươi khá hơn thằng cha của ngươi nhiều đấy.』
“Hả!?”
Cả người tôi run lên vì sốc đến nỗi bẻ gãy cả cây bút.
“Ể...gì… hả? Ồ, khá hơn… cha tôi sao?”
『Hmm? Ta nói gì sai à? Dù ngươi có nhìn thế nào đi nữa thì hắn ta cũng chỉ là một tên não phẳng không có nổi một thành tích tốt nào trong học viện thôi đúng không? 』
Đây là lần đầu tiên tôi được bảo rằng tôi giỏi hơn cha tôi.
Quả thực cha tôi ngày xưa khá tệ ở khoản nghe giảng khi còn học ở Học Viện.
Thế nhưng, tôi lại chưa từng được bảo rằng tôi ‘hơn’ cha tôi.
Bởi những lời khen “điểm của con giỏi hơn cha rồi đấy’ cũng chỉ là những lời khen có lệ.
Đó là lí do tôi bị bối rối bởi câu nói ‘tốt hơn cha tôi’.
『Mà…… Dù ngươi có giải được cái công thức này thì nó cũng chả có tác dụng gì trong đời sống hay nghiên cứu đâu.』
“Nó…”
『Nếu có dùng thì cũng chỉ là để phô diễn trình độ học mà thôi… Hay nói cách khác, chỉ là để kiểm tra mà thôi.』
Mọi người đã từng hỏi “Nhớ cái này để làm gì?”. Và Đại Quỷ Vương đã trả lời rằng “Để chơi thôi”!
『Ủa? Sao tự nhiên ngươi lại ôm đầu thế? Không làm nữa à?』
“Là do ai hả…”
Sao tự nhiên mình lại phải làm điều này nhỉ? Tôi cứ thấy mình như thằng ngu đấy.
Vì cái tên Toàn-Quyền-Tự-Nhận kia đã bảo rằng “nó không để làm gì cả”.
『Mà lũ con người các ngươi đúng là rảnh thật đấy. Tự nhiên khi không lại bỏ công sức ra để tính toán cho cái thứ mà chả có tác dụng gì trong đời sống. Bộ câu trả lời quan trọng đến vậy à?』
Rồi, khi còn đang thở dài trước cảnh tôi đã dừng tay, tên Quỷ Vương lại còn bảo phương pháp của bọn tôi là ‘vô dụng’, và cả cái vô nghĩa ban nãy nữa.
“Vô dụng sao?”
『Chứ gì nữa. Thay vì ngồi đó phân tích từng cái một, khi đã có được công thức trong đầu rồi thì cứ dùng phép【Tự động tính toán】để ra kết quả thì chẳng phải nhanh hơn sao?』
Tôi không thể hiểu tên Đại Quỷ Vương đang nói gì.
“Ể, tự động tính toán là sao? Nó là gì vậy?”
『Hm? Nó là……….mà nói mới nhớ… Lũ con người các ngươi cũng chả biết gì về nó cả….. Đành chịu vậy.』
Đại Quỷ Vương lầm bầm gì đó khi nghe thấy câu hỏi của tôi. Sau vài giây im lặng, tên Quỷ Vương bỗng nói với tôi.
『Được rồi. Dù gì ngươi cũng không được phép ra ngoài nếu chưa giải xong cái này… Thế ta đành phải giúp ngươi một tay vậy.』
“Giúp? Cái gì cơ? Bộ ông định bảo ông sẽ giải nó á?”
『Không phải ta. Giờ làm theo hướng dẫn của ta này… Hãy vẽ một Pháp Trận Khế Ước dùng cho Ma Thuật Tiếp Nhận đi.』
“Pháp Trận sao?”
Bộ tên này định bắt tôi thực hiện nghi lễ để học một loại ma thuật nào đó sao?
『Sức mạnh lẫn độ chính xác của ma thuật sẽ tăng lên qua luyện tập, nhưng ta sẽ không thể học được bất cứ ma thuật cơ bản nào trừ khi sử dụng pháp trận để thiết lập một khế ước. Mà nói chứ, ngươi đã bao giờ vẽ pháp trận chưa vậy?』
“Đương nhiên là rồi. Bộ ông không tự kí kết khế ước để học mấy cái ma thuật cơ bản như gió, sét và đất sao? Cách duy nhất để phát triển là phải tự mình làm việc. Saidz…”
『Hmm… Nếu vậy thì được rồi. Tốt…… Hãy vẽ một ngôi sao sáu cạnh xuống sàn nhà rồi vừa niệm theo ta vừa tập trung ma lực đi.』
“...Thật đấy à… thế chuyện gì sẽ xảy ra?”
『Ngươi sẽ làm việc hiệu quả hơn!』
Tôi được hướng dẫn tạo ra một khế ước ma thuật trong lúc giải bài tập.
Tôi phải giải cho xong cái này nhanh nếu muốn được ra ngoài, và nếu tính thêm cả cái này thì cũng giống như là tôi vừa có thêm một bài tập nữa vậy.
Thế nhưng, Quỷ Vương vẫn bảo làm vậy sẽ hiệu quả hơn.
Thế nên nó cũng làm tôi có chút hứng thú.
『Câu chú là ‘Ẅeṋḋoẁ ẕuṁa ai ḱuṟoṧo ẝuṭo ẝeiṧu ḃeṋṟii’…… Rồi đó, đọc đi!』
Tôi khá chắc trước giờ mình chưa từng nghe đến câu chú này.
Điều đó có nghĩa là, đây là ma thuật nguyên bản của Quỷ Vương sao…?
“Đâ-...Đây là loại ma thuật gì vậy?”
Nếu đây là ma thuật nguyên bản của Đại Quỷ Vương, thì tôi cũng cảm thấy hơi phấn khích như một đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi vậy.
Dù cho hắn ta có là kẻ thù của nhân loại cũng không sao, vì tôi sắp sửa được sử dụng ma thuật của Đại Quỷ Vương rồi.
Và, ma thuật đó là….
『Ma thuật tự động tính toán, 【Exail】』
“Exail… sao?”
Tôi chưa từng nghe về nó. Rốt cục là loại ma thuật gì vậy? Mà thôi, sao cũng được.
“Hmm…. được rồi. Dù là quỷ hay rắn gì xuất hiện cũng được… hãy thiết lập khế ước với ta ‘Ẅeṋḋoẁ ẕuṁa ai ḱuṟoṧo ẝuṭo ẝeiṧu ḃeṋṟii’... tên của thứ sức mạnh ta đang tìm kiếm là….【Exail】”
Ôi trời, đã lâu lắm rồi tôi mới kí kết một ma thuật mới.
Một dòng ánh sáng màu xanh nhợt độc nhất tràn ra rồi cả trận pháp dưới sàn đi vào người tôi, nó bao bọc lấy tôi như thể tôi đang mặc đồ mới.
“... Thế này… được chưa?”
『Được rồi.』
Trận pháp dưới sàn nhà cũng đã biến mất hoàn toàn. Đó là bằng chứng cho thấy tôi đã học ma thuật mới thành công.
“Thế…? Giờ tôi nên làm gì đây?”
『Niệm【Exail】, và ngươi hãy nghĩ về phương trình rồi đặt một con số đi. Câu chú là là đống cổ ngữ ma thuật ban nãy đấy.』
“Wow, tôi hiểu rồi… ‘Ẅeṋḋoẁ ẕuṁa ai ḱuṟoṧo ẝuṭo ẝeiṧu ḃeṋṟii’”
Tôi đã niệm xong rồi. Giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Có chút gì đó, không, có cảm giác gì đó đang cuồn cuộn bên trong đầu tôi và nó bắt đầu mạnh lên.
Nó giống như cảm giác mà bạn tính nhẩm, ghi nhớ hoặc tương tự vậy đấy, và nó tiến triển rất tốt.
Bây giờ tôi chỉ cần hình dung phương trình và thay số vô thôi ư…?
“…… 4545072…… hả?”[note23317]
Ngay khi tôi đặt một con số vào cái phương trình trong đầu tôi, kết quả bỗng dưng lập tức xuất hiện. Thiệt đấy à!
『Tính toán tự động… Đó chính là câu trả lời.』
“Huh!?”
Đùa à…!?
“Nó ghê thật đây!? M-mình đúng là thằng ngu mà, oh, một cái phép toán dài như vậy… chỉ trong tích tắt thôi sao!?”
『Đương nhiên. Tất cả những phép toán và hàm số sẽ được chia ra thành những mẫu số và tử số rất nhỏ trong phương trình, ngươi chỉ cần tưởng tượng phương trình trong đầu, rồi phần còn lại sẽ tự động giải và cho ngươi đáp án.』
“Hả!?”
『Đây chính là ma thuật mà ta đã tạo ra… 【Exail】』
Tên đần này! Đó là lí do tại sao, chỉ trong chớp mắt, cái phép toán phức tạp như vậy… thứ như vậy…
“Khoa, khoan đã! Giờ hủy cái ma thuật đi, tôi cần phải kiểm tra nó đã…”
『Ngươi thích kiểm tra bao nhiêu lần cũng được.』
Không thể nào tin được. Nếu, nếu thứ này có thể làm vậy… thì mọi thứ ở mảng ma thuật toán… thậm chí cả việc kiểm ra… thật đấy à?
“Ể… kết quả là… 45405072… nó giống hệt nhau.”
『Ngươi đã tin chưa? 』
“Ê, vậy thử bài này xem sao! *lầm bầm* *lầm bầm*...【Exail】”
Với thứ này, bạn sẽ không cần phải trình bày những phép toán dài dòng hay phải lo rằng liệu có mắc lỗi gì không, và thậm chí tôi còn tự hỏi mình có cần phải kiểm tra lại hết lần này hết lần khác thêm chi không nữa?
Này này, cái thứ này….
“... 69… ôi trời, thật đấy à… haha… này này!”[note23318]
『Ngươi thấy sao? Hiệu quả đúng không? 』
“Ha! Haha! Hahahahahaha! Nó tuyệt lắm!”
Tôi đang rất vui.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể học được một ma thuật tiện lợi đến vậy.
Thứ này đúng là tuyệt vời mà.
Nói đúng hơn, chỉ cần có được phương trình là mọi chuyện còn lại coi như xong.
Và rồi, ít nhất về mảng toán ma thuật tôi có thể hơn được công chúa…?
Thế nhưng, tôi vẫn chưa nhận ra.
Toán ma thuật không phải là ma thuật hay kiến thức duy nhất của Đại Quỷ Vương, mà đúng hơn, nó chỉ mới là khởi đầu.