Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
----------------------
―― Nếu như tôi thắng giải đấu… Xin hãy cho tôi được sờ ngực cô!
Khi đó, tôi không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy
―― Ara. Được rồi. Nếu-Cậu-Có-Thể-Thắng-Thì! Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng cả ngày luôn nhé!
Yêu cầu của cậu chủ trước giải đấu.
Với tư cách là một người chị gái, tôi gật đầu mỉm cười đồng ý với phần thưởng hơi chút dâm tục kia nếu nó có thể giúp cậu chủ có thêm động lực.
Nhưng khi trở về phòng, tôi…
―― Pyaaaaaaaah, khô-không ổn rồi! Mình vừa làm gì thế này!? C-cậu chủ với ngực mình sao. M-mình sẽ bị Chủ Nhân và Phu Nhân mắng mất!?
Tôi nhảy lên giường và vùi mặt mình vào gối với hai chân vẫy vùng trên không.
―― Nhưng, mình lại không nghĩ, cậu chủ Earth sẽ yêu cầu như vậy…… nhưng, nếu chuyện đó xảy ra… mình sẽ không thể kiềm chế được mất…… mình nên làm gì đây? Mình có cảm giác mình thể nào cũng sẽ đè cậu chủ xuống và đi xa hơn thế luôn cơ…. Không được không được không được, việc đó phải chờ đến khi cậu chủ tốt nghiệp đã…. Nhưng mình…
Tôi hoảng loạn vì chính lời đồng ý của mình.
Nhưng rồi, giữa lúc còn đang tự trách móc bản thân, tôi bất chợt nhìn thấy cậu chủ đang ra sức tập luyện ngoài vườn.
―― Aaaah, Nhảy! Nhảy!! Nhảy!!
Cậu chủ đang thực hiện một bài tập luyện kì lạ gì đó với cái thang.
Khi nhìn sơ qua thì cậu chủ trông có vẻ như chỉ đang chơi, nhưng lượng mồ hôi và vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cậu ấy lại mang đầy quyết tâm.
Có lẽ, cậu chủ đang thực sự cố phá vỡ lớp vỏ của mình và thay đổi.
Nhìn thấy điều đó, tôi dần quên đi sự hối hận của mình và bắt đầu lấy lại bình tĩnh…
―― Huh… chắc mình nên mua một bộ đồ lót mới gợi tình hơn….
Không đời nào, mình không thể kể chuyện này với ai được.
Vậy nên, tôi đã không nghĩ rằng khi đó...
―― Không! Cha! Mẹ! Quỷ Vương đã giết chú, dì, ông, bà, mọi người! Đại Quỷ Vương đã giết tất cả mọi người!!
Đến giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân.
Những gì tôi đã nói với cậu chủ khi đó.
Tôi đã đạp đổ mọi công sức của cậu chủ.
Nhằm chuẩn bị cho giải đấu, cậu chủ đã cố gắng vượt qua vô số bài tập luyện khó khăn và biết bao gian khổ để có thể sẵn sàng đối mặt với thử thách.
Nhưng những lời của tôi đã phá hỏng tất cả.
Không, đó không phải là phá hỏng.
Tôi đã cướp đi mọi thứ của cậu ấy.
Tất cả những ngày tháng tươi đẹp của cậu chủ và cả vị trí của cậu ấy trên thế giới này.
Thực sự, tôi không biết tại sao cậu chủ lại học được chiêu thức đó.
Nhưng, lẽ ra tôi không nên mất bình tĩnh như vậy… càng nghĩ về điều đó, tôi lại càng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Chủ Nhân Hiro và Phu Nhân Mamu là ân nhân của cuộc đời tôi. Cậu chủ là báu vật của họ, cậu ấy còn quan trọng hơn mạng sống tôi…. Hơn cả mạng sống tôi sao? Nực cười. Nghe thật nực cười mà.
Cậu ấy còn đáng giá hơn mạng sống tôi, một kẻ như tôi mà lại có gan nói vậy sao?
Đó là một tội nặng đến mức tôi như muốn tự đóng đinh chính mình, chỉ vì tôi đã mất bình tĩnh vì quá khứ của mình mà đã không để ý đến cảm xúc của cậu chủ.
Thật sự bây giờ, tôi rất muốn tự sát để chuộc lỗi.
Nhưng, giờ vẫn chưa phải lúc.
Dù cho cậu chủ có thể không muốn, nhưng tôi vẫn phải gặp lại cậu ấy một lần nữa…
“Đã lâu rồi mình mới chuẩn bị đồ ra ngoài lại, nhưng đây không phải là để đi chơi…”
Đây là để làm những gì mình cần phải làm.
Sắp xếp mọi thứ vào trong một chiếc ba lô lớn. Quần áo, vật dụng hằng ngày, đồ dùng nấu nướng, thức ăn, bộ dụng cụ y tế, và cả vũ khí.
Căn phòng lúc nào cũng gọn gàng của tôi giờ đây đã trở nên bừa bộn, nhưng giờ không phải là lúc để bận tâm điều đó.
Tôi sẽ rời khỏi đây để đi tìm cậu chủ.
“…… A….”
Giữa lúc đang sắp xếp mọi thứ cần thiết vào trong ba lô, tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp tôi giấu trong kệ sách.
Nó chính là báu vật của tôi.
Nhưng giờ, chỉ nhìn chiếc hộp báu vật này thôi cũng đủ khiến tôi như chết đi.
“Sadiz! Em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ah…”
“Em…huh? Đó là…”
Cùng lúc đó Phu Nhân, người chỉ chuẩn bị ít hành lí đơn giản, đã đến phòng tôi và nhìn vào thứ trong tay tôi rồi nghiêng đầu hỏi.
Báu vật của tôi, một thứ mà được giữ kín ngay cả với Phu Nhân.
Tôi buồn bã mở nắp hôp ra.
Bên trong đó chỉ là những món đồ nhỏ như lắc tay đồ chơi và một số món trang sức khác.
“Chúng là… những món quà mà cậu chủ Earth đã tặng em trong dịp sinh nhật và lễ chào đón học sinh mới của học viện,….”
“Ừm…”
Lúc đấy cậu vẫn còn nhỏ hơn bây giờ rất nhiều và cậu ấy đã rất xấu hổ khi trao cho tôi những thứ này.
Cứ mỗi lần như vậy, tôi đều phải tuyệt vọng kiềm chế mong muốn được ôm lấy và hôn cậu chủ.
“Thằng bé, mỗi lần nhắc đến em… nó thực sự rất yêu em đấy.”
Những gì cậu chủ nghĩ về tôi. Tôi đều gạt phăng tất cả bởi tôi vốn lúc nào cũng đã hoàn toàn bị cậu ấy quyến rũ mà không cần những điều đó.
“Vậy mà, cả chị lẫn Hiro đều chưa một lần nào suy nghĩ kĩ càng về cảm xúc ấy của thằng bé, bọn chị cứ mải bám víu lấy một niềm tin rằng thằng bé và công chúa được sinh ra là để dành cho nhau… thật là một câu chuyện nực cười nhỉ….”
Phải, và cả tôi cũng vậy.
Tôi đã cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chỉ cần tôi được làm hầu gái và ở bên cậu ấy.
Nói đúng hơn, đám cưới của cậu chủ và công chúa chắc chắn sẽ làm hài lòng nhiều người nơi đây.
Vậy nên dù cho đã đến tuổi cập kê, thay vì từ chối những lời tỏ tình của cậu chủ, tôi đều cố nói bóng gió với cậu về điều ấy.
“Nè Sadiz… chị biết nó chỉ đơn thuần là quan điểm của mọi người xung quanh…… nhưng, nếu đó là em và Earth… thì em sẽ làm gì?”
“Em sẽ chạy trốn cùng với em ấy.”
“Ah… th-thật sao.”
“Nhưng giờ em đã không còn tư cách đó nữa rồi.”
Nghe tôi nói vậy, Phu Nhân cũng cúi đầu nhìn với nụ cười phức tạp.
“…… Thật sự…… suốt thời gian qua, chị….. chị không hề biết gì cả. Chị chẳng biết bất cứ thứ gì về con trai mình…… không một thứ gì…”
Tôi không hề tự phụ, nhưng tôi biết mình là mối tình đầu của cậu chủ.
Nếu khi cậu chủ đã đến ‘tuổi đó’ mà cảm xúc của cậu ấy vẫn không đổi, tôi có lẽ sẽ gạt phắt mọi lí do đã giúp tôi kiềm chế không đè cậu ấy suốt bao năm qua.
Có một vài cuốn sách được giấu trên giá sách kia. [100 cách quyến rũ cậu chủ của bạn], [Là một trinh nữ, bạn cần phải làm gì để lần đầu không gặp bất cập?], thực sự, chúng là của tôi… và…. ở kệ bên dưới đó…… là bộ sưu tập của cậu chủ……
―― Cậu chủ ơi cậu chủ à… hết giấu dưới giường rồi lại chơi trò ngăn kéo đôi, rồi leo lên nóc nhà giấu, rồi cái gì đây, ‘anh chồng bận rộn đột nhiên xong việc về nhà sớm và cái kết’…. Hmm, cậu nghĩ cậu có thể giấu được sao? Cậu chủ~ dễ thương thật đó~!
―― Gah…. Làm sao cô tìm được nó…
―― Cậu chủ Earth ơi, tôi lúc nào cũng có dụng cụ để dò tìm dấu vết vật bị hư hại hết ấy, kể cả những phương pháp chống trộm nữa, vậy nên tôi có thể lập tức biết được khi nào đồ vật bị di chuyển dù là một chút so với bình thường… Mà nhìn nè, cả một núi báu vật luôn đó. Cậu chủ dùng tiền tiêu vặt của mình để làm gì thế? Cậu chủ vẫn chưa đủ tuổi kia mà~.
―― Không có, đây chỉ là… er……
―― Trong số sách này còn có sách chỉ cách kết thân với hầu gái ngực bự nữa này…… Để xem nào, biến một đứa con gái bạo dâm thành một con heo khát tình…… Ui ui cậu chủ? Tôi cảm thấy cậu có tương lai lắm đó, Yoyoyo.
―― C-cái đó, kh-không phải, chỉ là trong đó có cốt truyện fantasy hay thôi.
―― Ồ vậy sao? Tệ thật đấy. Tôi đang càng lúc càng hứng thú với chuyện này đây, và nếu như cậu chủ muốn thì…
――Eh!? Thật sao!? Cô đang nói thật chứ?
―― Cứ~ mơ~ đi ♪
――Eh…… eh?
――Huh~…… chà chà, cậu chủ có vẻ cần phải bị trừng phạt rồi đây ~
Đó là cả một bộ sưu tầm sách đen mà cậu chủ sau khi đã đến tuổi dậy thì đã cố lẻn mua mỗi khi có cơ hội.
Một số thì là về những tiền bối, về hầu gái, về những cô gái bạo dâm, và tất cả lời khuyên trong những việc biến thái.
Tôi thường xuyên rầy la cậu chủ và ngắm nhìn cậu ấy ngã gục xuống với đôi mắt thất thần khi thấy tôi đốt trụi số sách đó…. Mà chỉ là giả vờ thôi. Tôi định sẽ giữ chúng cho đến khi cậu chủ đủ tuổi mới trả lại.
Và cho cả cô công chúa vô hại, ngây thơ đó…
“Em… chỉ toàn làm những việc khiến cậu chủ ghê tởm…”
“Vậy ư?”
Phải, nó vốn đã luôn vậy.
Tôi chơi đùa, trêu chọc, khiến cậu ấy hiểu nhầm và cuối cùng hôm nay…… tôi đã làm điều đó.
“Em thật sự không tốt… em…”
“Ừm, cả chúng ta nữa…”
Cùng nở nụ cười cay đắng với nhau, tôi xách ba lô mình lên.
“Nhưng… những việc đó cũng chính là niềm hạnh phúc của em…… được trêu chọc cậu chủ…… em ấy trông thật đáng yêu… nhưng có lẽ với cậu chủ, em chỉ là một đứa phiền toái…. Dù cho cậu chủ có bảo không cần em nữa…… nhưng ít nhất…… chỉ một lần nữa thôi, em muốn được gặp lại và nói chuyện… em không thể nói lời chia tay thế này được…… phải!”
Đúng, giờ không phải lúc để mà rầu rĩ, tôi cần phải hành động.
“Đi thôi chị Mamu.”
“Ừ. Công chúa cũng đang đợi đấy…. Thậm chí lúc này rồi…… chị không nghĩ con bé lại có thể nghĩ ra một kế hoạch táo bạo đến vậy….”
Phải, tất cả đều là kế hoạch của công chúa.
Một kế hoạch từ cô công chúa đã trốn ra khỏi cung điện để đi tìm cậu chủ đang mất tích của tôi.