Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
----------------------------
Tôi thường nghe người lớn bảo rằng “tôi say quá nên không nhớ gì”.
Hồi đó tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời nói dối.
Nói chung tôi không tin rằng rượu lại có khả năng xóa trí nhớ một cách dễ dàng như vậy.
Tôi luôn nghĩ nó là một cái cớ mà họ thường dùng và nó cứ luôn in sâu vào đầu tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thầm nghĩ, “hôm qua mình vừa làm cái méo gì vậy?”.
Tôi nhớ chính xác mọi điều tôi đã làm, RÕ ĐẾN TỪNG CHI TIẾT.
Đó là lí do vì sao lúc vừa tỉnh dậy tôi đã ôm đầu với khuôn mặt tỉnh bơ nhưng rồi lập tức tái mét mặt mày.
“Má nó, sao có cảm giác cứ như hôm qua mình vừa làm gì đó tệ hại thế nhỉ.... Ugh, aaaaahhhh! Cái méo gì vậy trời! Yokatin là cái mẹ gì! Mình đúng là thằng mọi rợ, ngu đần, vô liêm sỉ mà!”
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình ở trong một căn phòng lạ.
Hay đúng hơn, đó là một phòng khá bẩn thỉu và chỉ có độc một chiếc giường.
Và trên chiếc giường đó chính là tôi đang quằn quại trong ô nhục.
“Ủa sao… mình lại không mặc gì thế này!?”
Tôi lật mềm lên và cảm thấy có gì đó lành lạnh ở bên dưới, khi nhìn xuống thì tôi đang hoàn toàn khỏa thân không có nổi một cái quần. [note27876]
『Đồ của ngươi ở đằng kia kìa.』
“Hở, Tre’ainar!?”
『Đây là tầng hai của quán bar, nó kiểu như một phòng nghỉ. Sau khi ngươi bày đủ thứ trò xong thì ngươi đã ngủ thiếp đi và được mang lên trên này để nghỉ ngơi trong vài giờ』
ĐỘt nhiên có tiếng gọi tôi từ đâu đó, tôi liền quay mặt về phía giọng nói và nhìn thấy Tre’ainar đang vòng tay đứng cạnh cửa sổ nhìn tôi với vẻ kinh tởm.
Và, đúng như lời Tre’ainar nói, quần áo tôi đang được xếp gọn trong một góc.
“À, hình như lúc đó tôi… đã cởi đồ mình ra thì phải?”
『Ngươi nên biết ơn con nhỏ đó đi… con bé đó đã tự tay giặt hết đống đồ của ngươi vào ban ngày rồi phơi khô chúng đấy.』
“Ông bảo con nhỏ nà…? Ể?!”
Khoảnh khắc sau đó, tôi lập tức bừng tỉnh.
Tại sao, cái cuốn “Nhật Kí Trao Đổi” đó lại nằm cạnh đống quần áo được xếp gọn gàng của tôi....
“Không thể nào…”
『Là con nhỏ Shinobi đó đấy.』
“Tại sao?! Ể? Tôi nhớ là chúng ta đã tách khỏi Shinobu rồi mà…… khoan, hồi ở núi tôi có nhận được cơm nắm từ cổ mà đúng không!?”
Đùa đấy à, Shinobu.
Có phải Shinobu là người đã giặt bộ đồ mà tôi lột ra lúc say không?!
『Mà đúng hơn, có lẽ ngươi say nên không nhận ra nhưng…… con nhỏ đó…… nó đã theo ngươi đột nhập vào quán bar này đấy.』
“Huh!?”
『Con nhỏ đó đã đổi tên, đổi phục trang, và thậm chí đổi cả cách trang điểm rồi mặc tạp dề giả làm nhân viên của quán…. nói chung, chỉ cần nhìn sơ qua là ngươi sẽ thấy ngay.』
Shinobu… ở quán bar…… hả? Vậy là……
『Dĩ nhiên là nó đó đã thấy hết rồi. Cả cái… ‘đó’ của ngươi.』
“Eh!?”
Tôi đã bị thấy. Ah, mọi thứ, thằng em của tôi…. Và, nhất là với một đứa con gái trạc tuổi tôi….
“Ah! Mình nhục chết mất!!”
『Lạy trời…… ngươi tốt nhất nên cấm rượu từ bây giờ luôn đi. Nhìn đống trò hề của ngươi thôi mà làm ta phát ói….』
“Uugh…… bị nhìn thấy rồi……… tôi đã bị vấy bẩn rồi….”
Khốn nạn…. với Sadiz, tất cả cũng chỉ có vậy, nhưng… một cô gái cùng tuổi tôi đã nhìn thấy tôi khỏa thân…… Cho đến giờ, người duy nhất nhìn thấy tôi khỏa thân chỉ có Sadiz vàTre’ainar…. Giờ sao mà tôi muốn quay lại đấm cho mình một cái quá……
“Cùng tuổi…… tôi đã bị thấy bởi một đứa con gái cùng tuổi…. Lần đầu tiên từ khi đi tắm với công chúa….”[note27877]
『Oi, đừng có mà làm quá lên thế… mà, ngươi, mới nhỏ mà đã, với con bé công chúa đó sao…』
Chết tiệt. Cú này đau quá.
Tôi sẽ không thể nhìn vào mặt Shinobu trong một thời gian mất.
Và còn, cuốn Nhật Kí Trao Đổi này….
“Tôi chỉ vừa mới viết xong câu trả lời mấy bữa trước, tôi không nghĩ là sẽ còn gặp lại nó nữa… ý tôi là, chẳng phải cô ấy đã về nhà với anh trai và bạn của cô ấy rồi sao? Khoan, đừng nói là cổ muốn tiếp tục cái màn trao đổi nhật kí này nhé?”
Hay đúng hơn, là cô đang theo dõi tôi đấy à…?
Càng lúc tôi càng cảm thấy lạnh người hơn, và khi tôi từ từ mở cuốn sổ đó ra, ngay tại một trang mới….
――― SADIZ LÀ CON NÀO?
“Uuuurgh!”
Ở cả hai trang bên phải và bên trái của cuốn sổ, chúng đều được viết lớn bằng chữ hoa.
Nó trông quá đáng sợ nên tôi đã lập tức đóng lại.
“Oh, sao tự nhiên cô lại hỏi tôi về Sadiz… ?”
『Ta đoán nó đã nghe ngươi nói về con bé người hầu lúc đang say.』
“Thôi nào, đùa đấy à… aah, sợ thật đấy…”
Không, tôi không có gì phải cảm thấy tội lỗi cả. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất sợ.
『Giờ, ngươi cần phải dậy và cẩn trọng xem xét đến tương lai sau này.』
“…… Tương lai sau này? Không thể nào… Ý ông là với Shinobu sao?”
『Không, không phải. Chúng ta đã phải cực khổ để đến được đây, vậy mà ngươi lại phung phí gần như cả ngày ở quán bar.』
“Hể…… đâu, tôi chỉ mới ngủ có vài giờ thôi mà…”
『Đã khuya rồi.』
“Huh?”
Cái méo gì vậy!? Tôi đã định đi mua sắm vào ban ngày và tính toán về tiền bạc kể từ giờ, nhưng tôi lại đi phí thời gian vào những thứ như này…
“À mà… Bro và những người khác đâu?”
『Sau khi đưa ngươi lên đây thì chúng đã rời đi rồi. Có vẻ như chúng làm việc vào ban đêm.』
“Ban đêm…”
Điều đó khiến tôi nhớ đến vài điều.
Những người trẻ tuổi sẽ lười biếng cả buổi sáng và chỉ ra ngoài làm việc vào ban đêm.
Bằng cách nào đó, thị trấn này sẽ chuyển mình khi đêm xuống.
『Và….. Thị trấn ban đêm có lẽ sẽ khiến ngươi phải hứng thú đấy.』
“Ể? Tại sao……?”
『Ta đã ngó ra ngoài cửa sổ xem thế nào và… ta phải nói sự nhộn nhịp ở đây khác hẳn so với ban sáng』
Tre’ainar đứng cạnh cửa sổ cười và tôi tò mò nhìn ra bên ngoài.
Thật bất ngờ.
“Oh, aah? Huh? Eh?”
Dù đã ban đêm nhưng lại không hề tối. Đường phố được thắp sáng bởi những ngọn đèn xếp dọc trên đường, có những đoàn hát quý tộc ăn vận và đi lại khắp nơi trên phố giấu mình sau những chiếc “mặt nạ kì bí”.
Vô số những con bướm, những khuôn mặt hình trái xoan và nhiều nữa… đây là lễ hội hóa trang sao? Không, họ đang chơi trò giấu mặt à?
Hơn nữa, gần như chỉ có những người trẻ tuổi là lộ mặt…… đó là những người ăn mặc giống như băng Kamikaze của Bro và những người khác, bước đi quanh thị trấn như thể họ là bảo vệ ở đây.
“Cái… quái gì vậy……?”
『Ta đã nghe được một cuộc trò chuyện ở quán bar sáng nay…. từ ‘buổi đấu giá’…… đã được nhắc đến.』
“Buổi đấu giá?”
Một buổi đấu giá ở Cantidan? Ừ thì nó cũng không có vẻ gì là lạ cả nhưng……
『Có lẽ đó không chỉ đơn thuần là một buổi đấu giá đâu. Nhìn lũ người giàu kia phải giấu mặt như vậy…… ta có thể hình dung được phần nào về nó…』
“Cái quái gì vậy… rốt cục đó là buổi đấu giá kiểu gì thế?”
『…… Tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi. Ngươi sẽ không bao giờ biết trừ khi thực sự ra đó.』
Nghe như ông ta đang bảo “Cứ ra xem đi” dù cho những gì Tre’ainar nói nghe như thể ông ta đã biết về nó.
『Giờ đây vào ban ngày, khi các tổ chức mafia đã bị phá hủy, thị trấn có vẻ đã được tiếp quản bởi lũ lưu manh … nhưng chúng không phải sống mập mờ như vậy. Chúng hẳn phải có cách kiếm tiền nào đó… và đó chính là thị trấn ban đêm này. Ta có cảm giác chúng có liên quan gì đó với lũ mafia, như kiểu hợp tác với nhau vậy đấy…. Mà, dù vậy…』
“Ông muốn tôi tự thân tìm hiểu sao?”
『Huh, ừ.』
Tôi chỉ vừa tỉnh dậy và còn hơi cảm thấy đau đầu, nhưng tôi không thể cứ nằm dài như vậy trong phòng cho đến tận sáng được.
Tôi đã ngủ được một giấc nên giờ tôi không hề thấy buồn ngủ….
“Hah~, được rồi. Cùng dạo một vòng quanh thị trấn này nhé? Để xem sự khác nhau giữa ban ngày và ban đêm thế nào nào…?”
Đúng như lời Tre’ainar nói, tôi phải đi và tự thân tìm hiểu.
Tôi lấy bộ đồ được xếp gọn gàng của mình và chuẩn bị ra ngoài.
Và rồi……
『Nhưng khi đi…… ngươi nhớ phải cẩn thận… ngươi đang ra ngoài với bộ mặt thật của mình đấy.』
“Heh?”
『Biết đâu không chỉ với lũ quý tộc quanh đây, mà cả những cư dân Đế Quốc nữa. Có lẽ có ai đó sẽ biết mặt người.』
“Ah…… ra vậy…”
『Như vậy sẽ rất bất tiện đúng không? Thế nên khi đi ngươi cũng nên che mặt giống bọn chúng.』
Tôi không thích điều đó. Quả nhiên, điều đó thật sự rắc rối.
Hẳn phải có gì đó có ích…… với suy nghĩ đó trong đầu, tôi cầm lấy quần mình lên…… Ủa?
“Ủa? Đây…… không phải là quần của tôi…. Nhìn nó mới quá.”
Bộ đồ thì đúng là của tôi, nhưng chỉ có cái quần là không phải. Tại sao vậy nhỉ?
『Nó đã tả tơi lắm rồi, con bé shinobi đã mua cho ngươi một cái mới và bỏ cái cũ đi rồi.』
“À, vậy à…. Hmm…… lỗi của tôi nhỉ? Không chỉ cơm nắm mà còn cả quần…… tôi chỉ toàn được chăm sóc không thôi, chắc khi nào tôi phải trả ơn cô ấy quá….”
『Không, vậy được rồi… ta tin cô ta đã đủ vừa lòng với cái ‘phần thưởng’ ấy rồi, nhưng…… thôi kệ đi, đừng quan tâm.』 [note27875]
“Hả?”
Nghiên đầu trước những lời khó hiểu của Tre’ainar, tôi bước ra ngoài với bộ quần áo đã được giặt sạch.