Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
------------------
"Kuh, hãy giết ta đi!”
Ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Cho đến tận từng phút cuối cùng, chúng ta đã gặp nhau được bao lâu, và ta đã phụng sự ngài ấy được bao lâu?
Vào lần gặp gỡ đầu tiên, ta chỉ là một con nhỏ ngu ngốc, hoàn toàn chẳng biết gì về ngài.
Tội lỗi đáng nguyền rủa nhất của ta là đã thờ phụng tên thần Odin giả tạo đó, một kẻ mà ta chưa từng thấy hay nghe giọng hắn, một kẻ mà ta chưa từng nhìn thấy quyền năng của hắn, và đã chĩa gươm chống lại vị thần thật sự, khi ấy ta thật quá ngu xuẩn.
Ta, một Valkyrie của Thiên Giới.
“Ta sẽ không bao giờ đầu hàng trước lũ ma tộc!”
‘Vương Quốc Bầu Trời, Thành Phố Angela’ đã tồn tại từ rất lâu, một thế giới chỉ dành riêng cho chúng ta, các Seraph. Chúng về bản chất không hề quan tâm đến Địa Giới.
Các khúc ca sử thi. Những câu chuyện cổ tích. Một thiên đường của những nữ thần với đôi cánh rạng rỡ. Có rất nhiều câu chuyện như vậy ở Địa Giới, nhưng một thế như vậy là có thật.
Sinh ra trên mây, lớn lên trên mây, học tập trên trời mây, kết hôn trên mây, sống trên mây và chết trên mây. Đó chính là chúng ta, những Seraph.
Nhưng rồi, chiến tranh giữa Ma Giới và Địa Giới ngày một khốc liệt đến nỗi vang vọng đến cả Thiên Đường. Ta đã ngu xuẩn tin rằng chiến tranh nên kết thúc sớm và lao thẳng xuống Ma Giới để lấy đầu Đại Quỷ Vương.
Tại sao lại là Ma Giới? Bởi vì “Đại Quỷ Vương là hiện thân của cái ác” đã in sâu vào tiềm thức ta lúc bấy giờ.
Thế nên, chính lũ ma tộc tàn bạo đã khơi mào chiến tranh, xâm lược Địa Giới và lan truyền tà tâm của chúng. Kẻ đã tạo nên sự hỗn loạn ấy, bằng cách đánh bại Đại Quỷ Vương, ta sẽ đứng về phía Công Lý. Nghĩa vụ của ta, ta tin rằng đó chính là trở thành sứ giả của Thần.
Và, sau khi tiêu diệt hàng trăm binh sĩ, Đại Quỷ Vương cuối cùng cũng xuất hiện, và trước sức mạnh áp đảo của ngài ấy, ta, lần đầu tiên trong cuộc đời, đã nếm mùi thất bại.
“Hoh~… ngươi cắt được vài cọng tóc của ta rồi này… chuyện này là cả một thành tựu đấy. Quả nhiên, ngươi ‘có triển vọng’ đấy.”
Một vài cọng tóc. Ta đã từng tự hào mình là người mạnh nhất, vậy mà trước Đại Quỷ Vương, bằng tất cả sức mạnh của mình, ta chỉ có thể làm đến vậy.
Kẻ thông thái nhất thế giới, ta đã tin rằng mình là vậy, một tông đồ của Thần, để rồi niềm kiêu hãnh của ta bị đập nát một cách không thương tiếc và ta chỉ biết bất lực nằm chờ chết.
Thế rồi, Ngài đã nói với ta khi ta còn đang bò lê dưới đất.
“Hmm, một cô gái Seraph còn nhỏ như vậy mà đã trở thành Valkyrie rồi sao… sở hữu trí tuệ vượt xa con người, vẫn còn trẻ tuổi và xinh đẹp, mang trong mình sức mạnh có thể quét sạch cả Ma Vương Đoàn… thật đáng tiếc làm sao…. Một kẻ có triển vọng như vậy, sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến số phận Ma Vương Đoàn và cả Ma Giới, thật tiếc nhưng ta đành phải nghiền nát cái tương lai ấy ngay tại đây…”
Ngây người bởi những lời nói của ngài ấy ngay khi ta đã nghĩ mình sẽ chết nhưng vẫn quyết không bao giờ đầu hàng ma tộc.
“Xinh đẹp” và “đáng tiếc”, Đại Quỷ Vương đã nói vậy. Thậm chí có là một tên không não cũng sẽ hiểu.
Phải, mặc kệ thế giới, rào cản, chúng tộc, ngài đã yêu ta, ngài Đại Quỷ Vương đã yêu ta.
Dù ta có hơi bâng khuâng về giới tính của Đại Quỷ Vương, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Thế nhưng, mang trong mình trọng trách của một Đại Quỷ Vương và là kẻ thù của ta, ngài không còn cách nào khác ngoài buộc lòng xuống tay.
Thật là một bi kịch tình yêu!
Ngay cả ở quê nhà, điều duy nhất khiến ta hứng thú là tự cải thiện bản thân mình, thế nên chắc chắn, ta không hề có chút kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm.
Những cô gái thường hay liếc nhìn ta mặc cho chúng ta cùng giới tính và gọi ta bằng “Chị Đại”, cả lũ đàn ông dơ bẩn cũng hay ve vãn ta, nhưng ta đề không hề quan tâm.
Ngay từ đầu, ta vốn đã không nghĩ mình sẽ kết hôn với ai đó yếu hơn ta.
Thế nhưng, với ngài Đại Quỷ Vương thì lại khác. Ngài mạnh hơn ta rất rất nhiều. Không, cả cuộc đời này, chỉ có một mình ngài là người mạnh nhất mà ta từng gặp
Hơn nữa, một người như vậy lại yêu ta. Điều này thật trớ trêu làm sao?
Nhưng ta không thế chấp nhận những cảm xúc ấy.
Bởi lẽ, ta là một Valkyrie. Cả cơ thể và linh hồn này đều thuộc về Cha Odin, Vị Thần Vĩ Đại của Thiên Giới.
“Odin… nếu ngươi sẵn lòng chết vì một kẻ mà ngươi chưa từng thấy mặt thì cứ như vậy đi.”
Ghen tị với cả Odin! Niềm tin vào Odin của ta đã khiến ngài Đại Quỷ Vương phải ghen tị.
Nhưng cũng chính lúc ấy, trái tim của ta bắt đầu dao động. Và đồng thời, suy nghĩ của ta cũng dần trở nên rối bời.
Ngay từ đầu, tại sao ta lại phải hiến dâng cả thân xác và trái tim này cho Odin? Ở quê nhà ta, Odin là vị thần của chúng ta.
Thế nhưng, ta chưa từng gặp hắn, ta chưa từng thấy hắn, ta chưa từng nghe giọng hắn. Thế nhưng, bởi vì cha mẹ và đồng loại của ta đã gọi hắn là “Thần” và ta cũng đã được dạy như vậy nên ta cũng chỉ tự nhiên làm theo.
Nhưng rồi, Odin đã từng làm gì cho ta chưa.
Với một kẻ như vậy thì ta đã thờ phụng vì thứ gì? Vì Odin sao? Chẳng phải đó chỉ là một con kí sinh, mặc cho đó là kẻ chưa từng xuất hiện hay làm bất cứ điều gì cho chúng ta, cứ tiếp tục giở trò tẩy não chúng ta từ thời tổ tiên và len lỏi vào sâu trong trái tim và đức tin của chúng ta sao?
Mặt khác, đứng trước ta đây là một người còn mạnh hơn cả ta và thậm chí còn yêu ta.
Thế nhưng, ngài đã phải chịu đau khổ vì hoàn cảnh và những rào cản ấy, đã cố chôn giấu cảm xúc của mình để có thể mạnh mẽ chiến đấu vì đồng đội, chủng tộc, và Ma Giới.
Nhận ra được sự vĩ đại của ngài ấy, ta đã bị lay động.
Không sao đâu, ngài… ngài không cần phải gánh chịu nhiều đến vậy đâu.
Ngài không cần phải ghen tị với tên Odin ấy đâu.
Thế nhưng, ngài Đại Quỷ Vương sẽ không thể nắm lấy tay ta và biến ta trở thành người phụ nữ của ngài.
Đã vậy, cách duy nhất để ta được ở bên ngài ấy là trở thành hầu cận của ngài.
“…… Em sẽ không van xin để được ngài tha mạng…. nhưng…… xin ngài Đại Quỷ Vương… hãy cho phép em được trở thành cánh tay phải của ngài.”
“…… Hể.”
Lời thổ lộ của ta thậm chí khiến cả Đại Quỷ Vương cũng phải bất ngờ. Nhưng rồi ta cũng đã được chấp nhận sau vô số lần gặp gỡ với mấy tên cựu binh già khó tính.
Theo như bình thường, khi mới chân ướt chân ráo vào Ma Vương Đoàn, ta chỉ là một tên lính quèn.
Nhưng rồi sao biết bao nhiêu lần nghiền nát kẻ thù của mình, ta đã được thăng lên cấp Tướng chỉ trong vài năm.
Giữa cuộc chiến tranh, vẫn bị mù quáng bởi niềm tin vào tên thần Odin giả tạo, đồng loại của ta đã cố bắt cóc ta rất nhiều lần, nhưng tất cả chúng đều bị ta đánh bại. Từng tiếng than khóc oán trách u sầu từ những kẻ mà ta đã từng chia sẻ đắng cay ngọt bùi cùng nhau, đồng đội cũ, thuộc hạ, những anh chị em của ta và cả… cha mẹ ta, nhưng kì lạ thay, ta lại chẳng cảm thấy gì.
So với tình yêu của Đại Quỷ Vương, chúng chỉ là ruồi muỗi. Ngược lại, sự tuyệt vọng của ta lại đến từ một thứ khác.
Ta tự hỏi có phải là thời gian mà ta đã lãng phí bên những kẻ yếu đuối đó không.
Và sau cùng, tên cặn bã Odin lại chẳng bao giờ xuất hiện mặc cho những gì đã xảy ra với các Seraph.
Quả nhiên, đó chỉ là một giống nòi tầm thường.
Và rồi…..
“Bọn Seraph… thực chất không phải là tông đồ của Thần gì cả… rất lâu trước đây, chúng harpie cánh trắng và một vài loài thú khác đã ‘trộn lẫn với nhau’ giữa loài người và tiến hóa…. Nhưng rồi, trong quá khứ bọn chúng lại bị con người đày đọa và những tên có năng lực ma thuật mạnh mẽ đã sử dụng mây để tạo nên một thế giới cho của chúng, một thế giới chỉ dành riêng cho những người có cánh… và tạo ra cái danh tông đồ của Thần Odin chỉ để tự an ủi bản thân…. chuyện chỉ có vậy thôi.”
Ngài ấy đã tiết lộ toàn bộ sự thật cho tôi vào một ngày nọ, một điều mà tôi chưa từng biết đến.
Một lũ giả mạo, tất cả bọn ta đều như vậy.
“Em… vậy ra, cho đến tận khi gặp ngài… em chẳng là gì ngoài một đứa tự huyễn… ha, haha… rốt cục những ngày đó mình đã cố gắng vì gì chứ…”
Khi biết được sự thật, dù rằng ta không còn liên quan gì đến quê nhà hay gia đình nữa, nhưng trong thâm tâm ta vẫn cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.
Thế rồi, ngài lại nói với ta.
“Nếu ngươi nghĩ mọi thứ ngươi làm đã tạo nên ngươi ngày hôm nay…thì những ngày tháng đó hoàn toàn không phải là vô ích đâu…”
Và ta đã hiểu.
“Chắc chắn rằng, bất cứ ai cũng có thể thành công chỉ cần họ tin. Thế nhưng không dễ gì để chiến đấu và mạo hiểm mạng sống vì niềm tin ấy. Bởi vậy, nhìn thấy ngươi mạnh mẽ như bây giờ, thì ta không nghĩ những ngày tháng đó là vô ích đâu.”
“Ngài Đại Quỷ Vương…”
“Và… tùy vào hoàn cảnh mà sẽ có những ý kiến cho rằng hành động của ngươi là sai hay đúng. Nhưng giờ, khi có ngươi ở bên, tỉ lệ ma tộc và binh lính phải hi sinh đã giảm một cách đáng kể … mạng sống của rất nhiều ma tộc đã được bảo vệ… ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sự thật không thể chối cãi ấy.”
Những lời ấy đã cứu lấy trái tim ta.
Thật là một tình yêu tự do. Một trái tim cao thượng.
Và ta đã hiểu.
Giờ đây. Đó không còn là tình yêu nữa, đó không còn là thứ thấp hèn như vậy nữa.
Với ta, ngài ấy chính là ‘Thần”.
Đây là ‘Vị Thần’ duy nhất đáng để ta dâng hiến và phụng sự.
Đây không còn là sự tôn thờ.
Em sẵn lòng chiến đấu vì ngài và nguyện chết vì ngài.
Mạng sống này là của ngài.
Nhưng cùng lúc đó, một sự lo sợ bất chợt len lỏi vào trong ta.
Thần là một cá thể duy nhất. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như Thần mất đi?
Thần không có nhiều con như lũ ngựa giống hay đám vượn xung quanh ngài.
Thần là cá thể tối cao đã tồn tại hơn mười ngàn năm qua, và ta sẽ tiếp tục bảo vệ ngài khỏi mọi nguy hiểm.
Thế nhưng, dù là một phần tỉ hay một phần một triệu tỉ đi chăng nữa. Xác suất xảy ra hoàn toàn không phải là không có.
Hơn hết thảy, lỡ như Thần cũng có tuổi thọ thì sao?
Nếu vậy, thế giới sẽ mất đi vị Thần duy nhất của nó.
Điều đó là không thể chấp nhận.
Thế nên ta đã đề xuất ra một phương án.
Nhưng Thần lại bảo, “ta không cần”, và từ chối đề xuất của ta.
Lời của Thần là tuyệt đối. Vậy nên, nếu Thần bảo không, thì có nghĩa là không.
Nhưng ta sẽ không chấp nhận.
Bởi ta tôn thờ Thần, ta không hề nghĩ kế hoạch của mình là ngu ngốc.
Nhưng nếu Thần đã không muốn có con, thì ta phải tìm cách khác.
Và những nguyên liệu cần thiết đã ở ngay trước mắt ta.
Cấm thuật từ tàn tích thành phố Ma Pháp, Shiznautmy.[note28219]
Cả hai mắt ta đều là ‘Văn Chương Nhãn’.
Trên người ta, ‘Cọng Tóc’ vào lần đầu gặp ‘Thần’.
Với chúng, ta có thể――――
“Ta tự hỏi liệu tên anh hùng ngu xuẩn Hiro có nhận ra hành động giết Thần của hắn sẽ khiến cả thế giới rơi vào hỗn loạn không, nhưng rồi… kế hoạch của ta đã đi đúng hướng…”
15 năm đã trôi qua từ ngày Thần chết.
Suốt thời gian ấy, để tránh tai mắt của lũ Phe Đồng Minh, đám Thất Anh Hùng, và cả lũ Ma Tộc phản bội, ‘Chúng Ta’ đã lẩn trốn, nhưng rồi thời khắc đó đã tới.
Bởi tất cả những gì ta cần khi đó là ‘Chìa Khóa Cuối Cùng’.
Thế nhưng, tìm được kẻ sở hữu chiếc ‘Chìa Khóa’ đó mới là phần khó nhất.
Và rồi định mệnh đã mỉm cười với chúng ta.
Không chỉ lũ Anh Hùng, mà con cái của bọn chúng rồi một ngày nào đó cũng sẽ trở thành mối họa cho ‘chúng ta’. Và để kiểm chứng, trận đấu Tốt Nghiệp của bọn chúng đã được truyền hình trực tiếp đến Ma Giới bằng pha lê ma thuật, nhưng ta lại không nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy ‘Chìa Khóa Cuối Cùng’ ở đó.
Để tạo ra nó, ta thậm chí đã dày công huấn luyện cho vô số lớp trẻ, nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Dù hắn có không thuộc sự dạy dỗ của ta, nhưng ‘kẻ’ nắm giữ sức mạnh của ‘Đại Quỷ Vương’ đã xuất hiện.
Làm sao hắn có thể sử dụng sức mạnh của Đại Quỷ Vương, chuyện đó ta hoàn toàn không biết. Nhưng, chuyện đó có thể kiểm tra sau. Đó chỉ là chuyện nhỏ so với việc sức mạnh của ngài đã một lần nữa tái xuất dù cho hắn có là ai đi nữa.
Bất kể chuyện gì xảy ra, hắn cũng phải là của ta.
“Mà, dù sao đi nữa, Earth là… của tôi!”
“Phải. Nói gì đi nữa, Anh yêu là… của tôi!”
Tất cả lũ ruồi nhặng cản đường đều phải chết.
“Sai… LÀ CỦA TA”
“”Eh… eehh!!??””
“Tự biết thân biết phận của mình đi… Lũ Con Người Thấp Kém”
Và….. đó là chúng ta.
“Nhưng… mấy đứa con gái này thì chả là gì… rắc rối ở đây là… Mamu…”
Số phận đã sắp đặt Mamu vào tiến trình của chúng ta. Việc này có thể sẽ đến nhiều rắc rối.
Ta không thể giải quyết liền tại đây, nhưng cũng không thể để chiếc chìa khóa chạy mất.
Hơn nữa, hiệu năng của Đột Phá đang ngày một thấp đi.
Có vẻ như hắn đang không sử dụng ‘Nhịp Thở Ma Thuật’. Hay là hắn không biết về nó?
Dù là gì, thì chúng cũng sẽ sớm đuổi kịp hắn.
Không còn cách nào khác……
“Nếu đã vậy… dù có phải tiêu tốn lượng lớn ma lực,… để bảo toàn chiếc chìa khóa… ta đành buộc phải ‘kéo’ nó.”
Chìa khóa và Mamu, sớm thôi, ta sẽ đuổi kịp các ngươi.
Cổ thuật mà ‘chúng ta’ đã từng dùng rất lâu trước đây để tránh sự truy đuổi…
“ᛇᛂᛇᚺᚢᚾᛃᚺᚫᛐᛍᚺᛁᛈᛐᚭᛇᛁᚾᚴᚫᚾᛇᛂᚾ… Ma Thuật Dịch Chuyển Đường Dài, 【JǢRU】”
Và, khi chiếc chìa khóa không nhận ra, ta đã kéo hắn vào vùng không thời gian mà ta đã tạo.