Truyện Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi : chương 117: truy tìm đại boss mạt thế (28)
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
-
Ngận Thị Kiểu Tình
Chương 117: Truy tìm đại BOSS mạt thế (28)
Ninh Thư ở bên cạnh căn cứ tìm một tòa nhà bỏ hoang, sau đó không có việc gì liền đi dạo xung quanh căn cứ, nghe lén người khác nói chuyện.
Bạn học Tiểu Minh đi theo sau lưng Ninh Thư, cũng không biết cô đang làm cái gì, ở bạn học Tiểu Minh xem ra, Ninh Thư làm một chuyện không có chút ý nghĩa nào, bất cứ hành động gì không vì săn bắt đều là chuyện không có ý nghĩa.
Lúc này Ninh Thư không biết trong lòng bạn học Tiểu Minh đang khinh bỉ cô, mà cô cũng đã nhận được tin tức mình muốn biết.
Chính là Cô Lang và Sồ Phượng đang ở bên trong căn cứ này, hơn nữa cấp bậc dị năng của Cô Lang và Sồ Phượng rất cao, ở căn cứ rất được tôn sùng, thậm chí còn nhanh chóng muốn trở thành người lãnh đạo của căn cứ rồi.
Mà Sồ Phượng chính là nữ thần của căn cứ, kết hợp với dị năng của cô ta, được mọi người gọi là Nữ Thần Băng.
Nữ thần a, trong lòng Ninh Thư thật hâm mộ, cô vẫn chưa được người khác gọi là nữ thần đây này.
Thượng Đế quả nhiên rất công bằng, cho cô dung mạo xấu, tất nhiên cũng cho cô chỉ số thông minh thấp, miễn cho mất cân đối không hài hòa.
Ninh Thư muốn biết tình huống của trưởng quan như thế nào, hiện tại rất có thể Cô Lang sẽ thay thế lãnh đạo căn cứ, cao tầng căn cứ trước kia không biết là cái tình huống gì a.
Cảm thấy lành ít dữ nhiều đây!
“Được rồi, chúng ta trở về đi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Thủ ở căn cứ vài ngày, căn bản Cô Lang và Sồ Phượng cũng không có rời khỏi căn cứ, khiến cho trong lòng Ninh Thư thực thất vọng.
Bạn học Tiểu Minh nhìn Ninh Thư, hỏi: “Cô đang làm gì đó?”
“Thăm dò tình báo.” Ninh Thư nói.
Bạn học Tiểu Minh nói: “Chúng ta triệu tập tiểu quái đi.”
“Được.” Ninh Thư gật gật đầu.
Nghe thấy Ninh Thư cuối cùng cũng đồng ý triệu tập tiểu quái, đồng tử bạn học Tiểu Minh run rẩy, sau đó trôi nổi ở giữa không trung, há ra cuống họng gào rống.
Không đến một lát, liền có tang thi từ bốn phương tám hướng vọt tới căn cứ, nháy mắt căn cứ cũng bắt đầu xao động, tiếng cảnh báo chói tai dồn dập ‘tút tút tút tút’ vang lên.
Trong nháy mắt cổng căn cứ liền có rất nhiều người dũng mãnh tiến ra, cảnh giác mà nhìn Tiểu Minh trôi nổi ở giữa không trung.
Ninh Thư đứng ở bên trong bầy tang thi cũng không khiến người khác chú ý, dò xét tình huống của căn cứ, tìm một vòng cũng không có nhìn thấy trưởng quan.
Trước kia thời điểm tang thi công kích căn cứ, trưởng quan là người điều khiển chống lại tang thi, tại sao hôm nay lại không đến.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Thư cau mày, quan sát Cô Lang và Sồ Phượng đứng ở đằng trước, hai người y quyết nhẹ nhàng, giống như thần tiên quyến lữ vậy.
Khiến cho Ninh Thư kinh ngạc chính là, Cô Lang dưới sự chú ý của mọi người, cư nhiên cũng trôi nổi giữa không trung, cùng Tiểu Minh xa xa đối mặt.
Tiểu Minh đánh giá nam nhân đối diện, thần sắc có hơi ngưng trọng, người nam nhân này không yếu.
Vẻ mặt Ninh Thư cũng ngưng trọng, thực lực Cô Lang vượt qua rất nhanh, xem ra cùng lúc tang thi đang tiến hóa, thì thực lực của con người cũng đang tăng lên.
So với việc Ninh Thư cùng Tiểu Minh cảnh giác, thì nhân loại bên kia liền có vẻ sĩ khí tăng vọt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính ngưỡng thần phục mà nhìn Cô Lang trôi nổi giữa không trung.
Trong tay Cô Lang ngưng tụ viên cầu lôi quang lập lòe, mắt lạnh nhìn Tiểu Minh, Tiểu Minh hết sức cảnh giác mà nhìn quả cầu năng lượng trong tay hắn.
“Cô Lang, chính tên tang thi này giết chết Lâm Văn.” Sồ Phượng chỉ vào Tiểu Minh, vẻ mặt oán hận, sắc nhọn hướng Cô Lang la to.
Cô Lang nheo nheo mắt, hướng Tiểu Minh phóng xuất ra dị năng, lôi quang lập lòe, nhìn thấy nguy hiểm cực kỳ, Tiểu Minh tránh đi dị năng giống như tia chớp, kết quả dị năng đánh vào trên người tang thi cấp thấp, trực tiếp đánh cho tang thi thành xám đen.
Ninh Thư: …
Không phải trực tiếp bổ đôi, mà là trực tiếp biến thành tro bụi rồi, năng lượng quá kinh khủng.
Tiểu Minh nhìn đến tên quỷ không may chỉ còn một một dúm xám đen, sau đó nhìn Cô Lang thần sắc cảnh giác mà trước nay chưa từng có.
Ninh Thư hướng Tiểu Minh bày ra một thủ thế chạy trốn, vẻ mặt Tiểu Minh mộng bức, Ninh Thư thấy hắn căn bản cũng không có để ý tới mình, liền hướng hắn la to: “Chạy.”
Giọng nói của Ninh Thư tức thì khiến cho Sồ Phượng chú ý, Sồ Phượng trông thấy Ninh Thư ở bên trong bầy tang thi, rít gào quát lớn một tiếng, “Hoa Đóa Nhi.”
“Hoa Đóa Nhi, lăn lại đây nhận lấy cái chết.” Bộ mặt Sồ Phượng dữ tợn hướng Ninh Thư gào thét, “Tôi muốn báo thù cho Lâm Văn.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, hướng Tiểu Minh la to: “Chúng ta đi.”
Tiểu Minh liền xoay người bay nhanh đến chỗ của Ninh Thư, cùng Ninh Thư ý định chạy, Cô Lang thấy mục tiêu chạy, muốn đuổi theo, tên tang thi này không thể tồn tại, tang thi cường đại như vậy hẳn là tinh hạch của hắn cũng rất cường đại, nếu như lấy được tinh hạch, dị năng của hắn có thể sẽ thăng một bậc.
Tiểu Minh quay đầu lại thấy con người kia cư nhiên đuổi theo, vội vàng rống lên hai tiếng, thúc giục tang thi cấp thấp ra sức công kích căn cứ.
Cô Lang thấy căn cứ sắp thủ không nổi, chỉ có thể dừng chân trở về giết tang thi.
Ninh Thư cùng Tiểu Minh chạy một hồi, ngừng lại, Ninh Thư đặt mông ngồi xuống đất, Tiểu Minh cũng học theo ngồi xuống đất, nhặt côn gỗ trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
“Hoa Nhi, con người hôm nay rất mạnh.” Tiểu Minh hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư gật gật đầu, là rất cường đại, tu luyện giống như ngồi tên lửa vậy, Ninh Thư nói: “Về sau không có việc gì thì đừng đến căn cứ đó nữa.”
“Hoa Nhi, cô tìm được người rồi sao?” Tiểu Minh vẫn chưa có quên mục đích của bọn họ.
Ninh Thư lắc đầu, hôm nay tang thi công kích căn cứ, trưởng quan cũng không có xuất hiện, hơn nữa có vẻ như Cô Lang đã trở thành ông vua không ngai của căn cứ rồi.
Kết quả xấu nhất chính là Cô Lang đã giết chết trưởng quan.
Trong lòng Ninh Thư phiền muộn, hướng Tiểu Minh nói: “Về sau chúng ta liền tập trung đặc biệt vào cái căn cứ kia.
Tiểu Minh ‘nga’ một tiếng, nói: “Tôi muốn ăn trái tim của nhân loại kia.”
Ninh Thư: …
Chí hướng tốt.
Sau đó Ninh Thư và Tiểu Minh liền hợp thành tiểu đội hai người đáng khinh, đi dạo xung quanh căn cứ, chỉ cần có con người vừa ra khỏi căn cứ liền dùng đủ kiểu chơi xấu.
Như thế khiến cho Sồ Phượng cùng Cô Lang cực kỳ khó chịu, đặc biệt lập thành một tiểu đội dị năng chuyên môn tới đối phó Ninh Thư và Tiểu Minh.
Tiểu Minh đi theo Ninh Thư học được rất nhiều hành vi không biết xấu hổ, khiến cho tâm tư thuần khiết của Tiểu Minh cũng bắt đầu biến đen rồi.
Thường xuyên làm một số bẫy rập a đồ vật linh tinh, đùa giỡn con người.
Mỗi lần chứng kiến cảnh này Ninh Thư đều cảm thấy tội tác tày trời, Tiểu Minh từ một tang thi dùng tay xé xác con người biến thành một tang thi tra tấn con người, cô khó có thể thoái thác tội danh của mình.
Cô Lang và Sồ Phượng chấp nhất giết chết Ninh Thư cùng Tiểu Minh như vậy, ngoại trừ việc báo thù giải trừ nguy hiểm cho căn cứ, quan trọng hơn chính là nghĩ đến tinh hạch.
Căn cứ gây áp lực cho Ninh Thư và Tiểu Minh càng lúc càng lớn, Sồ Phượng cùng Cô Lang tựa hồ giằng co theo chân bọn họ, phái ra ngày càng nhiều dị năng giả, thậm chí còn mang theo vũ khí nhiệt.
Khiến cho ưu thế chính diện của Ninh Thư và Tiểu Minh giằng co với bọn họ càng ngày càng giảm, khi đó Tiểu Minh sẽ triệu hoán rất nhiều tang thi đến tiêu hao lực lượng quân địch.
Thậm chí có đôi khi Cô Lang tự mình dẫn đội, chính là muốn móc tinh hạch trong đầu Tiểu Minh ra.
Mỗi lần trông thấy Cô Lang dẫn đội, Ninh Thư và Tiểu Minh liền trực tiếp bỏ chạy, dị năng hệ lôi là khắc chế lớn nhất đối với tang thi.
Đậu xanh rau má, thật đúng là vô sỉ a, đánh không lại liền bỏ chạy, khiến cho Cô Lang và Sồ Phượng tức giận đến cắn chặt quai hàm.
(Không biết cái chiêu đánh không lại thì bỏ chạy này của bà Thư học từ ông Hách Liên Anh, hay nghe lời dạy bảo của Giáo Y đại thúc nữa ^^.)
Ninh Thư cảm giác chính mình đang tìm đường chết, đối nghịch với nam nữ chủ như vậy, sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Ninh Thư nhìn đến Tiểu Minh không có việc gì liền ghi ghi vẽ vẽ ở bên cạnh, nói: “Về sau cậu không cần đi theo tôi tới căn cứ, đừng để người của căn cứ giết chết.”
Thật sự không nỡ lôi kéo Tiểu Minh đi trêu chọc nam nữ chủ.
Danh Sách Chương: