Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Xiaooo
Trong núi thanh tĩnh, thường sẽ khiến người ta quên mất thời gian trôi qua.
Nhưng ở một ít chỗ rất nhỏ, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy thời gian biến hóa.
Trong hàng đệ tử của Tiểu Trúc phong, những người siêu quần bạt tụy kia, đều tranh cướp giành giật qua Tiên Bi Lục Vấn, sau đó đạt được cơ hội truyền đạo trên Phi Vân sơn, mặc dù ngoại trừ ba nhóm người trước đạt được thời gian chừng nửa năm truyền đạo, phần lớn những người khác chỉ ở lại hai ba tháng thì bị đuổi xuống, nhưng bất kể như thế nào, cũng đều là thiên tài đi lên Phi Vân Sơn, đạt được truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp.
Về phần những người trong vòng ba năm vẫn không thể nào thông qua Tiên Bi Lục Vấn, thì hoặc là nghĩ cách tiến vào Thanh Dương Tứ Viện, hoặc là chuẩn bị rời khỏi sơn môn, mang tiếng là đi tìm cơ duyên, thực tế chính là tiên lộ đã bị cắt đứt.
Mà Thanh Dương Tiểu Thất Tử lên Phi Vân Sơn đầu tiên, cùng với nhóm thứ hai lên Phi Vân Sơn như bọn người Trần Hư, và nhóm đệ tử tiên môn thứ ba lấy Ngô Thanh cầm đầu, hiện tại tu vi đều đã tăng mạnh, đều đã nắm giữ huyền công tiên gia uy lực mạnh mẽ!
Lúc này, bọn hắn cũng đã bỏ đi sự ngây ngô khi mới vào tiên môn, đều trở thành tiểu tiên gia mới lộ ra tài năng xuất chúng.
Trong những người này, một số người tâm cao khí ngạo, thậm chí cũng bắt đầu đi nhận nhiệm vụ trảm yêu trừ ma.
Chỉ có một kẻ là khác người, đó chính là Phương Nguyên.
Trong thời gian hai năm này, hắn đã trở thành một vị “người rảnh rỗi” nổi danh ở bên trong Thanh Dương tông!
Khi mà đệ tử khác được truyền Thanh Dương Tứ Pháp, mỗi ngày liều mạng lĩnh hội sự huyền diệu của huyền công, tăng lên thực lực, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Khi đệ tử khác nhận phù chiếu, bắt đầu ra ngoài trảm yêu trừ ma, kiếm lấy công đức, hắn vẫn là đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Khi đệ tử khác ngươi tranh ta đoạt, bắt đầu nỗ lực tranh giành vị trí chân truyền, hắn vẫn đang chậm rãi từ từ đọc sách, luyện kiếm, tu hành.
Từ sau khi Phương Nguyên đạt được truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc đầu cứ cách thời gian ba đến năm ngày thì bọn họ lại đến hỏi thăm hắn có cần nhu cầu gì không, xem xét tiến cảnh tu vi của hắn, nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng thời gian này liền trở thành nửa tháng một lần, một hai tháng một lần, về sau tâm ý dần lạnh, bây giờ cũng đã cách gần ba bốn tháng kể từ lần hỏi thăm trước, cũng không hề nghĩ tới việc gọi hắn lên nữa.