Biên: nvm1997
Trong nháy mắt hơn một tháng, Phương Nguyên sinh hoạt tại Thanh Dương tông cũng dần ổn định lại.
Hắn lúc này đã hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới tu hành.
Hắn vào ban ngày thì lo chức trách của tạp dịch, đêm về cần cù tu hành, lúc rảnh rỗi thì liền dành thời gian đọc sách của Chu tiên sinh cho mình, học lại từ đầu những học thức tu hành khác mà trước đó vì dành thời gian nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải mà không để ý đến.
Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày tu vi của hắn đều tăng lên vững vàng hơn nữa, đối với việc lý giải tu hành cũng ngày càng thâm hậu.
Cũng bởi vì vậy, việc sinh hoạt trong Tiên môn tuy rằng gian khổ và buồn tẻ, nhưng làm cho hắn cảm giác vô cùng phong phú…
“Ồ! Phương sư đệ lại tới nữa à?”
“Gần đây tu vi tiến cảnh như thế nào?”
Bữa cơm bên trong nội đường, Phương Nguyên ôm sách đi ngang qua, ai gặp được hắn cũng đều cười mời đến.
Việc này cũng do sự xuất hiện của Phương Nguyên trong một tháng qua cũng dần trở nên quen thuộc đối với các đệ tử trong Tiên môn.
Đáng lẽ hắn đã từng đứng đầu Giáp Bảng, rồi lại bởi vì sự tình Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ mà làm tạp dịch đã được truyền khắp Tiên môn, thái độ của đám tạp dịch đối với hắn cũng rất phức tạp, ngay từ đầu thấy hắn mỗi ngày cần cù tu hành, ngay cả ăn cơm cũng không dứt khỏi quyển sách được, ngược lại khiến hắn nhận không ít trào phúng. Bất quá hơn một tháng qua, tuy rằng vẫn có người khinh hắn cần cù nhưng cũng đã giảm đi rất nhiều.
Đối với những người cần cù như hắn thì dầu gì những đệ tử tạp dịch cũng có mấy phần tôn trọng.
“Ai cha, Phương sư đệ, đã lâu không gặp, tu vi lại tinh tiến rồi à?”
Vừa nghe đến giọng nói này thì đầu Phương Nguyên có chút đau, không cần phải nói, không ai khác ngoài Tôn quản sự đã đến.
Hơn một tháng nhập môn, hết thảy Phương Nguyên đều coi như ổn thỏa. Chỉ riêng Tôn quản sự lúc nào cũng làm hắn đau đầu, mỗi lần chạy đến trong phòng Phương Nguyên lại lôi kéo hắn nói chuyện phiếm. Bắt đầu nói thì lại kéo dài mấy canh giờ liền. Cũng trong thời gian ở Tiên môn, Phương Nguyên mới biết được việc Tôn quản sự tự lẩm bẩm trong Tiên môn đã có tiếng rồi, mấy tên tạp dịch khác đều trốn tránh, cũng chỉ có một mình hắn mới nguyện ý nghe Tôn quản sự nói chuyện…
Bất quá cũng may là mấy năm khổ học khiến cho Phương Nguyên học được bản lĩnh độc môn là trong lúc cùng Tôn quản sự nói chuyện có thể thỉnh thoảng gật đầu trả lời, nhưng trong nội tâm vẫn phỏng đoán kinh nghĩa, suy tư tu hành chi đạo, cũng không tính là trễ nãi tu hành.
Mà Tôn quản sự khó khăn lắm mới tìm được một người như Phương Nguyên có thể lắng nghe mình nói chuyện, thậm chí đôi lúc còn đáp lại “Vài lời có tâm”, cũng nổi lên cảm giác tri kỷ, mới sáng sớm liền kéo Phương Nguyên hàn huyên nửa canh giờ, giữa trưa liền cảm thấy đã lâu không gặp…
“… Sau buổi cơm trưa, ngươi liền đến tạp vụ điện điểm danh, sau đó đi Tiểu Trúc Phong chỉnh đốn Tàng Kinh Điện…”
Tôn quản sự tự lẩm bẩm cả buổi, cuối cùng cũng để Phương Nguyên nghe được một chút tin tức hữu dụng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Thân là đệ tử tạp dịch cũng không phải làm tốt chức trách được giao thì xong, tạp dịch điện thường xuyên giao những việc khác cho đệ tử đi làm. Phương Nguyên cũng không khôn vặt giống như những tên tạp dịch có thâm niên ở đây, bọn hắn đều vô cùng lười biếng chỉ làm qua loa còn đưa việc cho hắn, dù như thế nào hắn cũng tận tâm mà làm. Tôn quản sự ưa thích Phương Nguyên cũng liên quan đến tính cách này của hắn.
Điểm danh xong, Phương Nguyên cùng mấy vị đệ tử tạp dịch leo lên Mộc Diên của Tôn quản sự.
Mộc Diên là một loại pháp khí cấp thấp của Tiên môn, có thể cưỡi gió mà đi thuận tiện cho việc đi lại trong núi, nhưng vấn đề là không quá rắn chắc, nhất là pháp bảo của Tôn quản sự rõ ràng nhìn muốn rời ra từng mảnh, mỗi khi bay lên kêu leng keng leng keng rất là dọa người.
Tiểu Trúc phong chính là nơi đặt Tàng Kinh Điện của Thanh Dương tông. Ngày nay, tâm pháp tu hành thường được lưu trữ dưới dạng ngọc giản. Bất quá bằng giấy hay thậm chí là thẻ tre cũng có không ít, đều là đồ cổ được lưu giữ bên trong Tàng Kinh Điện giống như là để lưu niệm mà thôi.
“Ha ha, Phương sư đệ, đang nhìn cái gì đó?”