Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Cao Đức Hiếu
“Cứ thế… chém xong rồi?”
Lúc này thành chủ Thái Nhạc thành, Kỳ tướng quân, cùng với quý tộc toàn thành và các giáp sĩ đều đã sợ tới ngây cả người.
Đã qua một lúc lâu mà chả có ai dám nói tiếng nào cả. Có người không cẩn thận thở mạnh một hơi cũng sợ quá vội vàng che miệng mình lại, bây giờ Phương Nguyên mà quay đầu nhìn hắn một cái, có khi hắn sợ đến mức tiểu ra quần.
Mặc dù Phương Nguyên cũng chỉ chém một con yêu ma mà thôi, mà bọn hắn mời những đệ tử tiên môn này đến chẳng phải chính là vì trảm yêu trừ ma hay sao?
Thế nhưng sau khi họ đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong một đêm này, lại nhìn thấy Phương Nguyên một mình một kiếm giết lên núi, mạnh mẽ chém giết yêu ma kia, cảm xúc trong lòng bọn họ giờ đây đã hoàn toàn không giống lúc trước rồi!
“Vậy mà lại có thể giết chết thật?”
Từ trên đỉnh núi có một bóng người đang nhanh chóng lướt xuống, chính là Tiểu Kiều sư muội. Từ xa xa nhìn thấy một màn này, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, cho tới lúc này sắc mặt của nàng vẫn còn tái nhợt, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau lưng Tiểu Kiều sư muội chính là mấy vị đệ tử tiên môn còn lại, tất cả cũng đang lần lượt chạy tới.
Lúc này nhìn thấy yêu ma kia bị Phương Nguyên dùng một kiếm ghim vào mặt đất, điều này làm cho bọn họ không thể nào tin được, không ngừng dụi mắt.
“Phương sư huynh…”
Tiểu Kiều sư muội chậm rãi bước lên mấy bước, khẽ gọi một tiếng.
“Hô…”
Lúc này cả người Phương Nguyên tỏa ra khí lạnh, tựa như là một tảng nham thạch viễn cổ. Hắn hơi ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không còn nguy hiểm gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, dường như loại sát khí vô hình trên người hắn đang từ từ biến mất. Khi mà hắn đã đứng dậy hẳn, trông hắn đã không còn giống như lúc chiến đấu với yêu ma ban nãy nữa, tất cả cứ như là vừa mới trải qua một giấc mơ dài vậy.
Giờ đây vẫn là vị thiếu niên áo xanh tràn đầy phong độ tri thức, nào còn có sát khí lẫm liệt như vừa rồi?
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hắn theo bản năng cười cười, nhưng sau đó xoay người nói:
“Tiểu Kiều sư muội, đã tiêu diệt tất cả yêu ma trên núi chưa?”
“Còn lại mấy con yêu thú, nhưng đều đã bị đuổi đi, mấy ngày sau khi yêu khí tán đi hết thì bọn chúng lại trở về thành dã thú bình thường thôi!”
Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên đã trở lại như cũ, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thần thái cũng trở nên thoải mái hơn, nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy là tốt rồi!”
Phương Nguyên gật đầu, nhìn yêu ma nằm trên mặt đất một chút, cười nói:
“Chém yêu ma, nhìn chung chuyến đi này không tệ!”
Nói xong, hắn rút thanh kiếm cắm cơ thể yêu ma trên mặt đất lên, trở tay ném ra ngoài.
Một tiếng “soạt” vang lên, nơi trường kiếm bay đến, tất cả giáp sĩ cùng với quý tộc của Thái Nhạc thành đều tới tấp tránh ra, giống như là gặp quỷ vậy, trong nháy mắt đã nhường ra một bãi đất trống lớn. Nhưng trường kiếm kia chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng cắm vào trước người thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am mà thôi, chuôi kiếm lung la lung lay, phía trên lưỡi kiếm vẫn còn dính lại máu của yêu ma kia, từ từ chảy xuống theo lưỡi kiếm, dấu ấn bị ánh trăng chiếu vào, giống như là một yêu ấn quỷ dị vậy, như ẩn như hiện, giấu ở trong vết máu trên thân kiếm…
“Đa tạ thành chủ đã cho mượn kiếm, bây giờ ta trả lại cho ngài!”
Phương Nguyên cũng không có lưu ý đến những thứ này, chẳng qua chỉ cười cười, chắp tay hướng về phía thành chủ Lữ Mai Am.
“Ách, đâu có đâu có…”
Sau khi thành chủ nghe xong lời này, cũng không nhịn được ngẩn người ra một lúc, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại, đưa tay rút thanh kiếm lên, lại chạy nhanh mấy bước, mang vỏ kiếm đã bị Phương Nguyên vứt đi lúc trước về, lấy ra một tấm lụa trắng, lau sạch sẽ vết máu ở trên thân kiếm, chỉ còn lại có mấy tia hắc khí là xóa không được. Thế nhưng vào lúc này hắn cũng không có để ý tới, chỉ là dùng vẻ mặt nghiêm túc, hai tay dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên, trầm giọng nói:
Thành chủ Lữ Mai Am nói hết sức trịnh trọng, dùng bộ dạng nếu như ngươi không lấy kiếm ta liền không đứng dậy.