“Ngô Thanh sư tỷ mắt mọc trên đầu, không phải lúc nào cũng bám dính lấy Kỳ sư huynh ư?”
“Đúng a, vì sao bây giờ không thấy Kỳ Khiếu Phong sư huynh, mà lại đi chung với tên rảnh rỗi kia?”
“Tiểu Kiều sư muội sao cũng đi chung với hắn?”
Chúng đệ tử bằng trực giác cảm nhận được có điểm cổ quái, cũng không dám nói quá lớn tiếng.
Còn Phương Nguyên khi nghe thấy những lời này thì cảm thấy bất đắc dĩ mười phần, đành phải nhìn không chớp mắt, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì.
“A, đại nhàn nhân như ngươi tới nơi này làm gì?”
Người chen lấn bên ngoài không ít, nhưng dưới thạch bích thì lại rất vắng vẻ. Trên những tảng đá chỉ có ba bốn đạo thân ảnh, đều là những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử của Tiểu Trúc phong, ai nấy đều khí độ bất phàm, tu vi cũng mười phần thâm hậu. Bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên thế mà bị Tiểu Kiều sư muội kéo đến, sánh vai đợi dưới thạch bích với bọn hắn, nhất thời đều có hơi kinh ngạc. Trong số đó có một tên nam tử to con mặc áo choàng màu vàng nhạt, dưới hàm đã mọc ra một chùm râu ria hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, theo bản năng nói ra một câu.
Lời này vừa ra, mấy người đi theo sau lưng Phương Nguyên đều trợn mắt nhìn về phía về hắn.
“Lệ Giang Hàn, ngậm cái miệng thúi của ngươi lại, Phương Nguyên sư huynh là người mà ngươi có thể khinh thường sao?”
Ngô Thanh là người đầu tiên đứng dậy, lạnh mặt ngưng trọng răn dạy.
Vị đệ tử tiên môn mặc áo choàng màu vàng nhạt cũng là một trong những cao thủ được liệt trong danh sách Thanh Dương Tiểu Thất Tử, thực lực còn mạnh hơn Tiểu Kiều sư muội một chút, được người người kính sợ trong tiên môn. Kỳ thực vừa rồi hắn cũng chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy Phương Nguyên, theo bản năng nói ra một câu như vậy.
Nhưng khi bị Ngô Thanh khiển trách một câu như vậy, hắn lại có hơi nhịn không được, cười lạnh nói: “Cái gì mà Phương Nguyên sư huynh, sao ta chưa từng nghe qua? Ta không muốn nhiều lời với một kẻ nữ lưu như ngươi, Kỳ Khiếu Phong đâu, nếu có ý kiến gì thì ngươi để hắn đi ra nói với ta!”
Ngô Thanh hiện tại không nguyện ý nghe thấy ba chữ “Kỳ Khiếu Phong” nên ngay lập tức tỏ vẻ bất mãn, cười lạnh nói: “Hôm nay chúng ta đến đây bồi tiếp Phương Nguyên sư huynh xem bảng, mắc mớ gì đến Kỳ Khiếu Phong, ngươi mặc dù trương cuồng, nhưng bản cô nương lại không sợ ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”
Lệ Giang Hàn bỗng nhiên bị mắng, tức đến đỏ bừng cả mặt, âm u nói: “Mấy lần trước đó, ta một mực nhường ngươi, thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao? Ta chỉ là nể mặt mũi của Kỳ Khiếu Phong, không muốn dây dưa với ngươi mà thôi. Nếu ngươi thật sự chọc tới ta, hừ, Thanh Phong Thi Xã đồ bỏ kia của các ngươi là cái thá gì, một tay ta cũng có thể bóp nát nó!”
“Có bản lĩnh thì ngươi bóp đi nha…”
Ngô Thanh thản nhiên nói, tuyệt không để Thanh Phong Thi Xã ở trong lòng.
Lệ Giang Hàn trong lúc nhất thời nghẹn lời, nhưng ở bên cạnh lại có một vị bạch y nữ tử xinh đẹp, dáng người nở nang nhịn không được mà nhìn lại, khiển trách quát mắng: “Cãi nhau gì vậy, nơi này là nơi xem bảng, các ngươi muốn ầm ĩ thì đến nơi khác mà ầm ĩ đi!”
“Thái Hợp Chân, ai không biết nơi này là nơi xem bảng, còn cần ngươi nói sao?”
Tận nửa ngày sau, Tiểu Kiều sư muội mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Cái này có phải là bay lên trời không ta?”