Biên: nvm1997
Dường như thật là trùng hợp, ở trong thời khắc bóng đêm bao phủ, trong lúc tâm tình Phương Nguyên vô cùng thất lạc thì hắn lại thấy được quyển sách này!
Nhất thời hắn liền giật mình, nội tâm đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.
Nếu không có chuyện trong mười năm trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài tu tập « Đạo Nguyên Chân Giải », hắn cũng sẽ không vì một cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » mà lại không đọc lướt qua các môn học vấn khác, để rơi vào kết cục như bây giờ?
Nếu không phải vì « Đạo Nguyên Chân Giải » được chứng minh là giả, hắn bây giờ sẽ vẫn còn đứng đầu Giáp Tử Bảng danh chấn bảy quận Việt Quốc, làm sao mà có khả năng đến tiên môn làm một tên tạp dịch nho nhỏ?
Từ đầu tới cuối hết thảy đều bởi vì cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » này!
Theo lẽ thường thì hắn hẳn phải vô cùng hận quyển sách này, thế nhưng trong lúc này lại thấy được « Đạo Nguyên Chân Giải » một lần nữa thì tâm tình lại càng thêm phức tạp!
Dù sao đây là thứ mà mình đã dùng hết thảy tâm huyết mà nghiên cứu trong suốt thời gian mười năm!
Trong mười năm này, nó là tồn tại quan trọng nhất, vượt qua tất cả trong cuộc đời của mình!
Có thể nói, không cần biết nó là thật hay giả thì hắn đều khắc sâu nó vào trong lòng mình như huyết mạch trong cơ thể!
Đạo Nguyên Chân Giải từng lưu truyền rộng rãi ở trong Thanh Dương tông, thậm chí ngũ đại tiên môn bên trong Việt quốc. Cho nên có thể phát hiện kinh văn này trong Tàng Kinh điện cũng thật sự không có gì lạ. Chỉ bất quá, lúc này bộ kinh văn trên tay Phương Nguyên lại tựa hồ có chút khác biệt…
Chất liệu của bộ Đạo Nguyên Chân Giải này vô cùng hiếm thấy, giống như lụa mà không phải lụa, giống như da mà không phải da, chữ ở phía trên đều đã có vẻ hơi mơ hồ không rõ, bìa cũng có chút tổn hại, phía trên còn dính một vết bẩn đen sì, không biết có phải vết máu khô hay không.
Nhất là tại góc dưới bên trái ở tờ thứ nhất của bộ kinh văn này, Phương Nguyên thấy được một cái pháp ấn màu xám, càng làm cho hắn nao nao.
Bộ kinh văn này được in lên pháp ấn nghĩa là nó đã từng là vật sở hữu tư nhân của một ai đó, mà người kia tất nhiên cực kỳ coi trọng bộ kinh văn này. Mà pháp ấn mang màu xám có nghĩa là chủ nhân của nó đã chết, thậm chí trong pháp ấn kia còn có bốn chữ…
“Thanh Dương cố tu!”
Thần sắc của Phương Nguyên lập tức mang vẻ hơi phức tạp: “Hẳn đây chính là bản gốc lúc trước mà Thái Thượng trưởng lão của Thanh Dương tông lấy được?”
Bị « Đạo Nguyên Chân Giải » hại thành bộ dáng như vậy, sau khi vào tiên môn, mặc dù Phương Nguyên không muốn suy nghĩ về chuyện này, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói một chút tin đồn liên quan tới bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, cũng biết được khúc chiết thị phi suốt mấy trăm năm qua của nó…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ lại có chút khác biệt.