Biên: nvm1997
Trong một số thời điểm thì tính tình của Phương Nguyên rất hào phóng, lời của người khác không tạo bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn, hắn nguyện ý đắm chìm tu hành bên trong tiểu thế giới của mình, nhưng trong một số thời điểm hắn lại rất ích kỉ, người khác vũ nhục hắn thì hắn liền muốn đáp trả ngay lập tức. Giống như lúc này, đối mặt với Chu Thanh Việt, ngươi dùng một mảnh lá khô đánh vào đầu ta, ta liền dùng một đống lá khô đập vào mặt ngươi…
Điểm mấu chốt là trong lúc này Chu Thanh Việt đang vô cùng tức giận, lại hoàn toàn bị đông cứng…
Giữa sân, biểu cảm của các đệ tử tiên môn cũng giống như hắn, con mắt mỗi người mở trừng trừng thật lâu không ai nói nên lời.
Bởi vì lúc này trong lòng bọn hắn đầy nước mắt, không muốn tin tưởng chuyện vừa xảy ra trước mặt mình!
Tu vi bọn hắn bây giờ còn thấp, chưa thể nào thông qua hơi thở của người khác mà phán đoán chính xác tu vi của đối phương, chỉ trong lúc đối phương biểu lộ ra thì mới có thể biết đại khái. Mà thông qua một đống lá khô nện vào mặt mình, hắn đã biết được tu vi của Phương Nguyên.
Bên trong tâm pháp Luyện khí của Thanh Dương tông có ghi rõ chỉ khi cảnh giới đạt tới Luyện khí tầng một mới có thể dẫn pháp lực phóng ra ngoài dẫn động sức mạnh thiên địa, khiển lấy ngoại vật tùy tâm mà di chuyển, mà Phương Nguyên có thể khống chế một đống lá khô, liền có nghĩa…
Tu vi của hắn đã đạt đến Luyện khí tầng một đại viên mãn!
Mặc dù chỉ trực tiếp cuốn lên một đống lá khô, nói về độ khó thì thậm chí còn thấp hơn việc hắn khống chế một chiếc lá khô vô cùng chuẩn xác. Giống như là một mũi tên bay thẳng vào bia, còn nếu muốn khiển thẳng vào hồng tâm thì càng khó khăn hơn. Nhưng mà một chiêu này không thể nghi ngờ một việc, đó chính là hắn vừa mới chế giễu tu vi của Phương Nguyên, thế mà tu vi của hắn rõ ràng không thua kém mình bao nhiêu!
Việc này sao có thể xảy ra?
Một tên đệ tử tạp dịch không phải còn phải làm việc sao? Hắn làm gì có thời gian mà tu hành chứ?
Bản thân mình từ khi tiến vào tiên môn liền tu hành vô cùng chăm chỉ, lại có trưởng lão chỉ điểm mới trong vòng một tháng đạt đến cảnh giới đại viên mãn của Luyện khí tầng một. Còn đệ tử tạp dịch thì một là tài nguyên tu luyện hoàn toàn không có, hai là không người hướng dẫn, ba là lại không có thời gian tu hành, hắn làm sao có thể làm được?
“Đệ tử tạp dịch cùng đệ tử tiên môn chênh lệch đúng là càng lúc càng lớn. Nhưng ngay từ đầu, chênh lệch còn không có lớn như vậy…”
Ánh mắt Phương Nguyên lúc này rất bình tĩnh, âm thầm mở miệng thở hổn hển mấy cái mới bắt đầu mở miệng.
Dù sao tu vi của hắn cũng còn thấp, một màn vừa rồi muốn tiêu hao gần hết một thân pháp lực của hắn.
Nhưng lúc này tự nhiên không thể để mất đi khẩu khí, hắn chỉ vô cùng bình thản đi về phía trước.
Đưa tay lấy một viên linh thạch trên tay Chu Thanh Việt đang ngây người như ngỗng, mỉm cười, nói: “Cám ơn!”
Nói xong quay về phía sau, hướng về bốn phía chắp tay quay người đi xuống chân núi.
“Ngươi…”
Đệ tử tiên môn chung quanh có người muốn gọi hắn nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
“Ha ha, quả nhiên không hổ là thiên tài đã từng đứng đầu Giáp Tử Bảng…”
Trong một mảnh không gian yên tĩnh bao trùm sự lúng túng, bỗng nhiên Tiểu Kiều sư muội nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng phủi tay, đôi mắt xinh đẹp hướng tới Chu Thanh Việt, nói: “Nhìn các ngươi từng người bình thường tu vi có chút tiến triển liền đắc ý tự cao, bây giờ so với người ta thì không bằng một góc. Nếu trưởng lão mà biết dưới sự dạy dỗ của lão nhân gia, tu vi thế mà không bằng một vị đệ tử tạp dịch thì không biết sẽ phạt các ngươi cái gì đây, còn ở lại đây làm cái gì? Không nhanh đi về tu hành thật chăm chỉ đi?”
“Tiểu Kiều sư muội, việc này…”
Có người nhìn qua bóng lưng của Phương Nguyên, bộ dáng có chút không cam lòng.
Nghe ba chữ ‘thu sổ sách’, thần sắc một đám đệ tử tiên môn lập tức trở nên phức tạp, muốn nói cái gì nhưng lại đóng chặt miệng.