Biên: nvm1997
Phương Nguyên cau mày: “Đệ cũng không biết. Hình như bọn hắn cố ý gây sự với đệ.”
“Ngươi nên tránh xung đột với bọn hắn mà nên tập trung tu hành mới là đúng đắn. Đừng dây dưa nhiều với bọn hắn.” Tôn quản sự cũng nhíu mày, giận dữ nói: “Tên Tống Khôi này bình thường không chịu làm việc, ta cũng đã bỏ qua. Nhưng bây giờ lại dám đánh người công khai thì thật là quá đáng lắm.”
Mặc dù Phương Nguyên cũng khó chịu vì bị gây sự nhưng quả thật Tôn quản sự nói đúng. Hắn cũng không định dây dưa thêm về vấn đề này.
Đối với hắn mà nói, tập trung tu luyện để sớm ngày gia nhập tiên môn mới là điều đúng đắn.
Cùng ngày hôm đó, theo như sự phân công của Tôn quản sự, hắn liền dọn sạch cỏ dại ở Đạo Đài. Sau đó hắn không đi ăn cơm ở Linh Thiện đường mà về chỗ ở, định đợi người khác ăn xong rồi mới đến ăn cơm, tránh đụng phải những tên kia.
Nhưng mà khi hắn về tới chỗ ở của mình, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì ngẩn người.
Lúc trước khi đi, hẳn đã khóa cửa rất cẩn thận. Thế mà bây giờ cửa thì đang mở, khóa cửa thì rơi xuống đất.
Phòng của hắn vốn được quét dọn sạch sẽ, bây giờ cũng trở nên bừa bộn.
Hai mắt Phương Nguyên đỏ ngầu, vội mở chiếc rương giấu ở dưới giường của mình, quả nhiên tất cả Linh Khí Đan đều đã bị lấy mất.
“Tống Khôi!”
Phương Nguyên rít lên cái tên này qua kẽ răng.
Hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn là do tên kia làm.
Hôm nay tất cả những tên tạp dịch đều đi quét Đạo đài rồi đi ăn tối đến nửa đêm mới trở về, không có khả năng làm chuyện như thế này. Chỉ duy nhất có Tống Khôi vốn bình thường không làm việc, mà hôm nay hắn lại gây sự với mình, sau đó thì không thấy bóng dáng của hắn đâu. Lúc đầu mình còn tưởng là hắn không định gây sự nữa, không ngờ hắn lại đến nhà mình trộm đồ.
Tất cả những gì hắn lấy đều là tài nguyên tu hành quan trọng của Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên bừng bừng lửa giận, quay người xông ra cửa.
“Ha ha ha, không biết tên kia trở về nhà sẽ cảm thấy như thế nào.”
Hôm nay coi như là chúng ta phát tài, đêm nay phải xuống núi vui chơi hết nấc.
Lúc này ba tên Tống Khôi đang ở Linh Thiện đường, chúi đầu vào một chỗ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng đắc ý cười to..
Tống Khôi ngồi xổm trên ghế, nhấp một ngụm rượu, lắc đầu tiếc nuối:
“Nếu tên này thức thời thì chúng ta cũng không phải vất vả. Thực ra ta khá là thích hắn, hắn là người thành thật, chẳng qua hơi bướng bỉnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Các đệ tử tạp dịch ở xung quanh không nghe rõ bọn hắn nói chuyện, nhưng dựa tình cảnh này thì cũng đoán được là có người đã gặp vận xui.
“Tống Khôi!”
Vào lúc này, ở bên ngoài Linh Thiện đường vang lên một tiếng quát, cánh cửa bị một người đạp tung ra.
Nhưng ngoài dự liệu là Phương Nguyên chạy được mấy bước thì dừng lại, hình như nghĩ ra điều gì, vội chạy tới chỗ bếp của Linh Thiện đường. Mấy tên kia đang kinh ngạc khi thấy Phương Nguyên lại vọt ra, trong tay cầm thêm hai thanh dao phay.