Dịch: Phúc Trương
Biên: Xiaooo
“Ừ nhỉ…”
Đám người đứng đó còn đang lo lắng cho Phương Nguyên, bỗng nghe được hắn nói thì tất cả đều ngẩn ngơ ra.
Lúc đầu nghe Thiết Sơn Tôn buộc tội Phương Nguyên vô cùng đanh thép, giống như là từng lớp lưới nhện trói hắn lại thật chặt, nhưng bây giờ chỉ cần một câu của Phương Nguyên, bằng chứng tưởng chừng như là chắc chắn nhất lại xuất hiện một cái lỗ thủng, giống như là một tòa tháp xây từ những khối gỗ từng tầng từng tầng vô cùng phức tạp nhìn từ ngoài vào không có cách nào tách ra được, nhưng Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng rút đi một khối gỗ mấu chốt trong đó, cả tòa tháp như mất đi điểm tựa, đổ xuống ầm ầm!
Tất cả mọi thứ nhìn vô cùng kín kẽ, bây giờ trong phút chốt bỗng biến thành một trò hề…
“Từ Thanh Lô phong đi tới Ngọc Phong Nhai cũng đâu phải xa lắm, trong thời gian uống cạn chén trà có thể vừa đi vừa về mà?”
Có một vài đệ tử phản ứng còn chưa hiểu ra chuyện gì, ngơ ngác hỏi một câu.
Lập tức liền có một cái cốc của người kế bên vào đầu hắn: “Đó là đối với ngươi, ngươi cưỡi Mộc Diên ngự kiếm một cái thì có thể trong thời gian uống cạn chén trà có thể vừa đi vừa về, nhưng người ta là đệ tử tạp dịch, làm gì có bản sự như ngươi được?”
Tên đệ tử tiên môn há to miệng, rốt cục phản ứng lại.
Khoảng cách giữa Ngọc Phong nhai và Thanh Lô phong tính ra cũng hơn ba mươi dặm đường, đi cũng không dễ dàng, phải trèo đèo lội suối, gập ghềnh khó đi vì vậy thời gian đi càng dài hơn. Nếu có thể cưỡi Mộc Diên hay là ngự phi kiếm trên không trung mà đi thì khoảng cách không tính là gì, nhưng mà nếu đi bộ thì đây là một khoảng cách không phải muốn đi là được.
Đừng nói Luyện Khí tầng ba, cho là ngươi Luyện Khí tầng bảy, dựa vào hai chân mà vừa chạy đi chạy về, cũng phải tốn hơn nửa canh giờ.
Việc này vô cũng rõ ràng rồi, nếu Phương Nguyên giống như lời Thiết Sơn Tôn nói, trộm đan trong thời điểm quét dọn đan phường, tất nhiên hắn sẽ không có thời gian mà trở về phòng của mình cất dấu lại càng không có thời gian chạy tới Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện!
Đệ tử tiên môn xung quanh như vừa được khai nhãn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên.
Khó trách vị tạp dịch này bị tấn công dồn dập vậy còn bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm nhìn ra lỗ thủng.
Bên ngoài Tôn quản sự cùng mấy vị đệ tử tạp dịch khác đang lo lắng nhìn Phương Nguyên lúc này lập tức vô cùng hưng phấn. Vừa rồi bọn hắn tưởng rằng Phương Nguyên xong đời rồi, không chết cũng phải lột da, ai ngờ hắn lại bác bỏ dễ dàng như vậy…
Tống Khôi đang vô cùng lo lắng lúc này lại thở phào nhẹ nhỏm, lặng lẽ nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng sùng bái…
Nhưng mà Tống Khôi nhớ lại chính mình đã từng khi dễ hắn, suýt nữa thì đánh gãy chân hắn, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh!
Trong lúc này sắc mặt của Chu Thanh Việt cũng đại biến, bắt đầu có chút tái nhợt.
Đệ tử Hàn Tuyền của Thanh Lô phong thần sắc càng hoảng hốt hơn, chú ý một chút có thể nhìn thấy hai chân hắn đang run rẩy.
Mà Thiết Sơn Tôn của Giới Luật đường thì lại trầm mặc.
Chung quanh có vô số ánh mắt đổ dồn vào hắn, giống như cùng hỏi hắn một câu: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nếu vị tạp dịch này không có trộm đan, vậy tại sao lục soát phòng của hắn lại có đan dược?
Vừa nghĩ tới những hình phạt trong truyền thuyết của đệ tử Giới Luật đường, đệ tử tiên môn ai nấy đều cảm thấy sợ hãi…