Dịch: Phúc Trương
Biên: Xiaoooo
“Ngươi có nghe nói, cái tên tạp dịch vừa mới tiến nhập tiên môn, hóa ra là một kẻ điên…”
“Bây giờ hắn thì nổi danh nhất rồi, ai mà không biết hắn?”
“Ha ha, người này mới vào tiên môn ba ngày, thì suýt nữa mồi lửa đốt cháy cửa sổ Lý sư muội, ta còn nghe nói lúc ấy Lý sư muội đang thay quần áo, hắn thấy được một chút thứ không nên thấy, ngờ đâu Lý sư muội phát hiện nổi cơn điên, rút kiếm truy sát hắn hơn mười dặm…”
“Lưu sư huynh còn thảm hơn, nghe hắn kể trong một đêm hắn ra khỏi phòng đi tiểu đêm, nhìn trăng tròn nhớ tới cố hương, tức cảnh sinh tình ngâm một bài thơ, đột nhiên liền nghe một tiếng nổ lớn từ trong phòng hắn phát ra, nóc phòng bay mất một nửa, phong nhận bay loạn xạ, có mấy đạo phong nhận bay sượt qua bẹn đùi của Lưu sư huynh làm hắn sợ mất mật. Nghe nói từ đó về sau, đệ đệ trong đũng quần không thể nào nghe lời được nữa, mấy ngày trước còn thấy hắn đi thiện đường mua rất nhiều thú tiên (ấy ấy của thú) về nấu canh, cũng không biết có tác dụng hay không nữa…”
“Thú tiên bổ khí tráng dương ta cũng hiểu được, nhưng mà tại sao Lưu sư huynh ngắm trăng nhớ nhà mà lại cần phải cầm cái ấy?”
“Có lẽ thuận tiện nhớ tới quê quán của một vị cô nương nào đó thôi, ta sao mà biết được… Dù sao Lưu sư huynh cũng khóc lóc đi tìm chấp sự cáo trạng rồi!”
“Không chỉ Lưu sư huynh đâu, mấy vị sư đệ, sư muội sống gần phòng hắn, ai cũng đầy một bụng oán trách…”
“Đúng vậy, ngay cả chấp sự cũng phải để ý tới chuyện này, đã gọi đồng nhi qua khiển trách hắn một trận!”
“Ha ha, cái tên này cũng thật thú vị, ta vốn còn muốn kết giao bằng hữu với hắn…”
Tôn quản sự trời sinh ưa thích nghe ngóng chuyện thiên hạ, mặc dù chỉ là một vị quản sự tạp dịch, nhưng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tiên môn, không ai có thể trốn khỏi tai mắt của lão nhân gia, từ vị trưởng lão nào động phàm tâm, cưới một vị đệ tử làm tiểu thiếp, cho tới một vị đệ tử nào trong tiên môn thích một vị nữ đệ tử khác mà hắn hoa rơi hữu ý đối phương thì lại như dòng nước vô tình, Tôn quản sự đều nắm rõ…