Người dịch: Phúc
Biên: Xiao
“Đệ tử muốn xem thử đạo truyền thừa này một chút…”
Lời nói của trưởng lão mặc hôi bào khiến tâm tình Phương Nguyên có chút rung động.
Nghe vị trưởng lão này nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có tiên uy vô cùng làm hắn có chút động tâm, nhưng việc nhiều người đã thử và thất bại cũng làm hắn hơi lo lắng, trong lòng suy tính đi tính lại một hồi lâu, cuối cùng sự háo thắng vốn có trong bản thân hắn lại bộc phát.
Người khác tu luyện không thành, chưa chắc hắn tu luyện không thành.
Mà trong lòng hắn cũng đã có lựa chọn cho riêng mình, với lại vì sợ gian nan, mà chọn cái dễ để làm cũng không phải là tính cách của hắn. Bởi vậy hắn trầm mặc một hồi lâu, dứt khoát ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là được!”
Trưởng lão mặc hôi bào cười cười, cầm quyển trục đưa cho Phương Nguyên.
Hắn đương nhiên không tin rằng một tên tiểu bối mới tu hành mấy tháng như Phương Nguyên nhìn ra được gì trong đó, chắc hắn còn đang do dự mà thôi!
Phương Nguyên trịnh trọng nhận lấy quyển trục, chậm rãi mở ra. Quyển trục này chất liệu không phải giấy cũng không phải lụa, giống như được luyện chế từ một loại da thú nào đó, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi có thể thấy lai lịch của nó vô cùng lâu đời, ở bên trong ghi lít nha lít nhít rất nhiều văn tự, nhìn kỹ lại thì giống như ghi chép về cách tu luyện một đạo pháp môn, đều viết bằng từ ngữ cổ xưa, sau khi đọc còn có chút khó hiểu không thông.
Nhưng sau khi Phương Nguyên xem xong, ngược lại có chút yên tâm.
Loại pháp môn tu luyện như vậy có thể dùng Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn, thế thì hắn cũng không còn lo lắng gì nữa.
Thế là sau một lúc lâu, hắn đóng quyển trục lại, chân thành nói:
“Đệ tử nguyện ý thử một lần!”
Trưởng lão mặc hôi bào còn rất nhiều lời chuẩn bị chưa kịp nói, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên đáp ứng nhanh như vậy, nhất thời có chút lo lắng, nói:
“Ngươi cần phải nghĩ kỹ một chút, một khi đã đưa ra lựa chọn, không thể tùy ý sửa lại đâu…”
Phương Nguyên khẽ trầm mặc một chút, nhất quyết nói: “Đệ tử đã nghĩ kỹ!”
“Ha ha, tốt, tốt, tốt!”
Trưởng lão nghe như vậy, bộ mặt có chút phiền muộn cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu, sau đó thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, nặng nề mở miệng nói:
“Ai, đáng tiếc…”