Truyện Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL) : chương 71 - môn hạ thanh dương tông (2)
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
-
KK Cố Hương
Chương 71 - Môn Hạ Thanh Dương Tông (2)
Hai người vừa đi vừa nghỉ, không bao lâu đã tới phía sau Tiểu Trúc phong, nhìn thấy ở trên không phía đông nam có một tòa núi cao bay ở giữa không trung sương mù tím quấn quanh, sánh ngang cùng nhật nguyệt, xoay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy như chìm vào trong mộng, giống như nhìn thấy Thiên Đình, không nằm trong phạm trù nhân gian!
“Chỗ đó... Chính là Phi Vân sơn?”
Phương Nguyên nhìn thấy tòa núi này, không nhịn được, nhẹ giọng hỏi.
Lữ Khuynh Hà ngẩng đầu nhìn một chút, cười nói:
“Không sai, đó chính là nơi Thanh Dương truyền đạo Phi Vân sơn!”
Nói xong hắn cũng khẽ thở dài:
“Phương sư đệ, ngươi tiến vào tiên môn, là một chuyện vui mừng, nhưng vi huynh vẫn phải nói thật với ngươi một chuyện. Bên trong tiên môn, cũng không phải nơi hòa thuận gì, vô cùng khắc nghiệt là đằng khác, cạnh tranh với nhau càng thêm kịch liệt.”
“Thanh Dương tông ba năm lại thu đồ đệ một lần, một lần mấy trăm người. Mấy trăm năm qua, có biết bao nhiêu người gia nhập Thanh Dương tông, đệ cũng suy ra được. Nhiều người như vậy, chưa chắc đều có thể lưu lại được, thật ra mà nói có thể giữ lại được, chỉ có mấy người mà thôi, phần lớn đệ tử tiên môn sau khi tu hành được ba năm là xuống núi, mang danh nghĩa là xuất sư, thực ra những người này cạnh tranh trong tiên môn không nổi bị đào thải ra mà thôi...”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, biết lời Lữ Khuynh Hà nói là thật.
“Sau ba năm mà muốn ở lại tiên môn, tiếp tục tu hành, chỉ có một biện pháp!”
Lữ Khuynh Hà ngẩng đầu nhìn về phía Phi Vân sơn, khẽ thở dài:
“Đó chính trong vòng ba năm, chăm chỉ tu hành, không chỉ tu vi đạt tới Luyện Khí tầng ba viên mãn, còn phải có một chút thành tựu trên các phương diện như pháp thuật, đan, trận, khí, phù, thông qua Tiên Bia Lục Vấn, sau đó lên Phi Vân sơn thụ đạo, nhận được một trong tứ đại huyền công của tiên môn, tiến vào cảnh giới tu hành cao hơn, chọn cho mình một thuật sở trường, trở thành Đan sư, Trận sư, Phù sư, hoặc là Khí sư, bằng không mà nói sau ba năm bắt buộc phải xuống núi!”
Nói xong hắn lại cười khổ một tiếng:
“Thế gian hay nói, Thanh Dương tông chúng ta có nội môn và ngoại môn đệ tử, trên thực tế đệ tử tiên môn là đệ tử tiên môn, tất cả trưởng lão đều đối xử mọi người như nhau, những ai có thể lưu lại được, chính là nội môn, còn ra đi chính là ngoại môn!”
“Sư đệ đã rõ!”
Phương Nguyên thấp giọng trả lời. Từ khi hắn gia nhập tiên môn, cũng chưa nghe nói qua Thanh Dương tông còn có nội môn và ngoại môn đệ tử.
“Tất cả đệ tử trong tiên môn, những ai đã từng có tên trên Tiên Bảng, đều gia nhập Tiểu Trúc phong, còn những ai lúc trước có một chút thiên phú tại một phương diện khác, có tên trên Tiểu Ất Bảng, sau đó được các viện như Đan, Phù, Trận, Khí thu làm đệ tử. Nhưng mà đệ tử chân truyền cũng không phải là không có, mặc dù vậy những người này là nhân vật đứng đầu trong giới đệ tử, bình thường khó mà gặp được.”
Lữ Khuynh Hà nói đến chỗ này, cúi đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
“Phương sư đệ, đệ lấy thân phận tạp dịch, xông qua thí luyện của chư vị chấp sự, trở thành đệ tử tiên môn, có thể thấy thiên phú và nỗ lực đều không tệ. Sư huynh cũng có một câu muốn khuyên ngươi, sau khi tiến vào tiên môn, nhất định phải chăm chỉ tu hành, tiên môn coi trọng nhất tư chất, tiến vào Phi Vân sơn càng sớm, càng được coi trọng, đệ phải ghi nhớ kĩ!”
“Đa tạ sư huynh dạy bảo, sư đệ nhớ kỹ!”
Phương Nguyên trịnh trọng cám ơn Lữ Khuynh Hà, lại ngẩng đầu nhìn Phi Vân sơn một chút, trong lòng âm thầm tự nhủ:
“Bây giờ mình chẳng biết gì về phương diện pháp thuật. Còn về bốn đạo đan, trận, khí, phù, mặc dù mình đã đọc sách, bù lại một chút, nhưng còn thiếu hụt nhiều, nếu muốn đạt tới thành tựu tiểu thành trong mắt chấp sự, còn phải cố gắng nhiều hơn...”
Mãi trò chuyện, hai người đã đi tới sườn núi phía nam Tiểu Trúc phong, quay đầu nhìn lại đã thấy ở phía dưới tọa lạc rất nhiều đài, lâu, đình, các vô cùng phồn hoa, dựa vào thế núi mà xây lên, từ ngoài nhìn vào vô cùng ưu nhã thoát phàm, không giống phong cảnh phàm tục.
“Lữ sư huynh tới...”
Lúc này phía dưới, có mấy vị đệ tử tiên môn đang ngồi trong đình đánh cờ vây bàn chuyện phiếm, nhìn rất nhàn nhã thấy được Mộc Diên đáp xuống, đều ngẩng đầu lên, gọi "Lữ sư huynh", sau đó vui cười bước tới chào đón. Có vài người hiếu kỳ đưa ánh mắt dò xét Phương Nguyên đang đứng phía sau Lữ Khuynh Hà, còn có vài ngươi đang bàn luận về hắn, xem ra đã gặp qua Phương Nguyên.
“Ha ha, chư vị sư đệ sư muội hữu lễ!”
Lữ Khuynh Hà bước tới chắp tay, cười nói:
“Vừa rồi ta hộ tống Phương sư đệ trở về, bây giờ thuận tiện gặp các ngươi ở đây, tới đây để ta giới thiệu cho ngươi một chút. Đây chính là Phương Nguyên sư đệ vừa mới nhập môn, từ hôm nay chính là đồng môn của chúng ta!”
“Ha ha, đã sớm nhìn thấy, biểu hiện hôm qua của Phương sư đệ phải để cho người ta bội phục!”
“Không sai, hôm qua hò hét khen ngợi ngươi còn có cả ta trong đó!”
“Phương sư đệ, về sau chúng ta đàm đạo một chút, cùng nhau nghiên cứu thảo luận “kiếm đạo” nhiều hơn!”
Một đám đệ tử tiên môn nghe vậy lại cười rộ lên, người ta mới gia nhập các ngươi đã trêu ghẹo Phương Nguyên.
“Hổ thẹn, hổ thẹn, chư vị sư huynh đừng có cười ta!”
Phương Nguyên cũng có chút bối rối, đành phải liên tục ôm quyền, cám ơn mọi người.
“Ha ha ha ha, chẳng lẽ vị này chính là Phương Nguyên?”
Chúng đệ tử tiên môn cũng mười phần biết lễ, chỉ chọc ghẹo hắn một tí. Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên cạnh truyền đến một một giọng nói của một nữ tử kèm theo tiếng cười the thé:
“Thật sự là uy phong, thật là khí phách, vừa đến đã đuổi Chu sư đệ ra khỏi tiên môn, không biết kế tiếp là ai đây?”
“Kẻ này là ai? Vừa mới vào đã muốn làm khó dễ mình?”
Tâm trạng của Phương Nguyên đang rất tốt liền có chút không vui, cau mày nhìn sang.
Danh Sách Chương: