“Anh rể cẩn thận!”
Lâm Vân hoảng sợ hét lên.
Theo cậu ta thấy, đó là một đòn khó giải, hiện tại đã biến thành đánh hội đồng.
Thế này thì sao đánh tiếp đây?
Mười cao thủ, ai cũng có năng lực so với cả đội quân, lần này Lý Dục Thần còn không biến thành thịt nát sao?
Lâm Vân bắt đầu sợ hãi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba.
Thậm chí trong lòng cậu ta có chút tự trách, mình không nên đứng ra thể hiện trong hội nghị gia tộc.
Nếu mình không tới, nhà họ Lâm không ai ủng hộ, từ đó Lý Dục Thần cũng sẽ không theo, rồi cũng không đụng tới Bạch Hổ Đường của nhà họ Triệu.
“Thằng họ Lý, mày chết đi!”, Triệu Thần Dương hưng phấn kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng thần kỳ xảy ra.
Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.
Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.
Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.
Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.
Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.
Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.
Sao có thể làm được như thế?
Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!
Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.
Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!
Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.
Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!
Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?
Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.
Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.
“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”
Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.
Triệu Thần Dương sợ tới mức mặt trắng nhách không còn giọt máu.
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Không có gì!”, Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi: “Nói cho tao biết vu sư kia ở đâu?”
“Vu... vu sư gì chứ? Tao không biết!”, Triệu Thần Dương nói dối.
“Không biết à? Vậy mày hết giá trị rồi!”
Mũi dao lướt nhẹ qua cổ Triệu Thần Dương, nhích nhẹ một cái, rách da.
“A...”
Triệu Thần Dương sợ hãi hét ầm lên.
“Biết, biết! Ở sân phía tây!”
“Phiền mày dẫn đường nhé!”
Lý Dục Thần gật đầu với Lâm Vân: “Tiểu Vân, anh giao người này cho cậu!”
Lâm Vân nhảy dựng lên, vui vẻ đáp: “Yes, sir!”
Một tay cậu ta ôm cổ Triệu Thần Dương, tay kia cầm lấy dao trong tay Lý Dục Thần.
“Đi nào cậu Triệu!”
“Cái gì? Thất bại?”
Triệu Tứ Hải khiếp sợ nhìn quản gia chạy tới báo cáo.
Đây là Bạch Hổ Đường mà ông ta dành ra mười năm để tuyển chọn và bồi dưỡng.
Đến hiện tại, Bạch Hổ Đường chỉ mới ra tay có một lần, còn là lúc tranh giành quyền vận chuyển đường sông với nhà họ Phùng.
Ông hai nhà họ Phùng còn bị thiệt trong tay Bạch Hổ Đường, từ đó mới lui ra, nhường lại mối vận chuyển đường sông cho ông ta.
Một lần đó, Bạch Hổ Đường cũng chỉ cử ra mười người.
Triệu Tứ Hải vẫn còn che giấu chút thực lực, trên thực tế, Bạch Hổ Đường phát triển tới nay là đã có ba mươi sáu thành viên, mười người một tổ, có thể phái ra ba tổ rưỡi.
Ông ta vốn định chờ tới thời cơ chín muồi mới lộ ra thực lực chân chính để quyết chiến với nhà họ Lâm.
Thậm chí còn muốn chiến một trận với các gia tộc ở Tiền Đường.
Nhưng bây giờ lại tổn thất một tổ khi chỉ đối phó với một thằng oắt của nhà họ Lâm.
“Đánh bại như thế nào?”
“Không biết, người nọ hình như chỉ đánh ra một chiêu, sau đó chúng ta thua!”, quản gia nói.
“Một chiêu? Sao có thể chứ?”, Triệu Tứ Hải gần như gầm lên, mắt sắp lồi ra ngoài: “Hiện tại hai đứa đó đâu?”