Sáu Sẹo hừ lạnh một tiếng, gã ta cầm di động lên gọi một cuốc: “Anh Hải, anh gửi cho em hai triệu tiền mặt nha, em có việc gấp”.
Chị Mai ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, trên gương mặt lộ ra nụ cười thong dong, thoải mái, bà ta nói: “Sẽ không phải đợi lâu chứ?”
“Yên tâm đi, anh Hải là người mình, quán của tôi cần tiền, anh ấy luôn có mặt kịp thời”. Sáu Sẹo nói với giọng đắc ý.
Chị Mai cũng không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Lý Dục Thần đoán rằng anh Hải này hẳn là một kẻ chuyên cho vay nặng lãi trong sòng bạc, nghe nói rằng tiền lãi của mấy loại tiền này được tính theo ngày.
Anh biết rằng, hôm nay Sáu Sẹo chết chắc.
Không bao lâu sau, một người đàn ông đeo kính râm đi tới, trên tay gã ta cầm theo một cái vali lớn.
“Sáu, hôm nay chơi lớn dữ vậy hả?”
Người đàn ông đeo kính râm đặt chiếc vali lên bàn, mở ra ngay tại chỗ, bên trong vali chứa đầy tiền.
“Hai triệu, có muốn đếm lại không?”
Sáu Sẹo nói: “Không cần đâu anh Hải, em còn không tin tưởng anh sao”.
“Được, vậy các cậu cứ chơi thong thả nha, không đủ tiền thì gọi anh, trên xe anh còn hai triệu”.
Anh Hải liếc nhìn chị Mai và Lý Dục Thần một cái rồi bước ra ngoài.
“Tiền tới rồi, chúng ta tiếp tục?”, Sáu Sẹo nói: “Hay là đổi cách chơi khác?”
Chị Mai nói: “Như vậy sao được, tôi mới tìm được cảm giác thôi, vẫn như khi nãy đi, một ván quyết định thắng thua luôn, tôi đặt cược toàn bộ hai triệu”.
Gương mặt Sáu Sẹo run lên, nháy mắt với Đầu Húi Cua.
Đầu Húi Cua gật đầu bèn đẩy các quân bài trên bàn cùng chị Mai.
Lần này, Đầu Húi Cua tỏ ra vô cùng thận trọng, đẩy thẻ bài rất từ từ, ánh mắt luôn chú ý đến tay của chị Mai.
Hai người họ, một tiến một lùi, xào bài đến tận mười phút.
Những người đứng xem bên cạnh, đều trông vô cùng lo lắng, ngoại trừ Lý Dục Thần.
Đặc biệt là Sáu Sẹo, một con mắt đảo tới đảo lui, khóe mắt không ngừng run lên.
Khó khăn lắm hai bộ bài mới được chia ra
Hai người mở bài, Đầu Húi Cua là một cặp gồm cặp bài hình Yêu Cửu, và chị Mai đều là Song Long Hội.
Chị Mai thắng!
Gương mặt Đầu Húi Cua hiện lên vẻ không thể tin được, gã lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào!”
Sáu Sẹo đập bàn một cái mắng: “Mẹ kiếp, mày có làm được không? Chẳng lẽ bọn mày cùng một phe?”
“Anh Sáu, em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng là...”. Đầu Húi Cua chỉ về phía chị Mai: “Rõ ràng em đã lấy được một con trong tay chị ta. . . “
“Đồ vô dụng!”, Sáu Sẹo chửi rủa, chỉ vào phía chị Mai, mắng: “Mụ đàn bà thối tha, mày ăn gian đúng không?”
Chị Mai cười khẩy nói: “Sáu Sẹo, không chơi được thì đừng chơi, tôi thắng rồi lại nói tôi gian lận. Lúc cậu thắng tại sao không nói mình gian lận đi? Tiểu Lý, lấy tiền, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, bà ta đứng dậy, liếc mắt nhìn một cách khinh thường rồi làm bộ rời đi.
Thật ra, nếu lúc này Sáu Sẹo để họ rời đi thì gã ta sẽ lời được một triệu.
Nhưng con bạc thì sẽ mãi là con bạc, căn bản không thể nào giữ được lý trí khi thấy bốn triệu tiền mặt đang được đặt trước mắt mình.
“Đợi đã”.
Sáu Sẹo lại móc điện thoại ra: “Anh Hải, vừa rồi anh nói trên xe còn hai triệu à, hay là anh đưa luôn cho em đi”.
Rất nhanh chóng, người đàn ông đeo kính râm bước vào.
“Anh biết ván đấu hôm nay của mọi người không đơn giản mà, ở bên dưới, anh mới hút được một điếu thuốc thôi, thật đúng là, mới đó là lại đưa tiền nữa rồi”.
Sau khi đặt hai triệu xuống, người đàn ông đeo kính râm không rời đi mà đứng bên cạnh quan sát.
Sáu Sẹo đặt tiền lên bàn rồi nói: “Tiếp tục đi”.
Chị Mai nói: “Anh Sáu này, hiện tại tôi có bốn triệu, hai triệu này của anh có phải hơi ít không?”
Sáu Sẹo nhìn người đàn ông đeo kính râm: “Anh Hải…”
Anh Hải xua tay: “Sáu, anh biết rõ ván cược này của cậu trị giá bao nhiêu, bốn triệu, không thể thêm được nữa! Ngày mai cậu mà không trả tiền, anh sẽ đến lấy tiệm của cậu thế gán nợ”.
Sáu Sẹo nói: “Không nghe anh Hải nói sao, đánh bài không để lại tên, cũng không thể chuyển tiền bằng điện thoại, trừ phi chị có máy để tôi quẹt thẻ”.