Lý Dục Thần nhíu mày nói: “Cược đá kiếm tiền thì có thể nhưng giờ không phải lúc. Chú Minh không cần khó xử, nếu Vương Tông Sinh muốn đến tìm tôi thì cứ để ông ta đến”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, vừa rồi ông ta không hề nhắc đến tên của Vương Tông Sinh.
“Cậu Lý biết chưởng môn Vương à?”
“Từng có duyên gặp nhau”.
Phùng Thiên Minh gật đầu: “Nếu hai người đã biết nhau thì dễ giải quyết. Có cần tôi sắp xếp cho mọi người gặp nhau không?”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Thế này nhé, chẳng phải ông ta muốn lấy lại thể diện sao? Vậy thì ba ngày sau đi, tôi và ông ta so tài một trận”.
Phùng Thiên Minh cực kỳ ngạc nhiên.
Vương Tông Sinh là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, được gọi là Bán Bộ Tông Sư.
Cả Nam Giang này chỉ có vài dám nói có thể thắng Vương Tông Sinh?
Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin, ung dung của Lý Dục Thần như thế anh đã dự tính mọi chuyện.
Không biết anh có thực lực thế thật không, hay là không biết Vương Tông Sinh mạnh thế nào?
“Vậy… thời gian, địa điểm cụ thể và quy tắc trận đấu thì sao?”, Phùng Thiên Minh hỏi.
“Tùy ông ta”, Lý Dục Thần bình thản nói: “Dù sao cứ hẹn trong ba ngày đều được”.
Phùng Thiên Minh càng ngạc nhiên hơn, Lý Dục Thần này đã không phải là tự tin ung dung nữa, mà quả thật là kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ngay cả quy tắc cũng đều tùy ý đối phương, đây là kiêu ngạo cỡ nào mới có thể nói mấy lời này.
“Cậu Lý, đây không phải chuyện đùa, chưởng môn Vương là chưởng môn Thái Cực Nam Phái, đã nhiều năm chưa từng thất bại rồi”, Phùng Thiên Minh có ý tốt nhắc nhở.
“Vậy có lẽ kỷ lục bất bại của ông ta sắp không còn nữa”.
Lý Dục Thần khẽ cười.
“Chú Minh, ông có thể mở một sàn cá cược gần đó, không chừng có thể kiếm được một ít tiền”.
Phùng Thiên Minh cạn lời.
Mở sàn cá cược?
Có lẽ chín mươi chín phần trăm sẽ đặt cược Vương Tông Sinh thắng.
Nhưng đây là một vụ làm ăn có lời, chỉ là tỷ lệ đền tiền phải tính toán thật kỹ.
…
Khách sạn lớn Hải Châu.
Bảo vệ đứng thẳng thớm hơn lúc bình thường, phục vụ cũng cười rạng rỡ như thường ngày.
Chủ tịch Trương Đông Hằng cực kỳ hăng hái, đích thân đứng trước cửa khách sạn đón khách.
Đứng bên cạnh ông ta, ngoài các nhân viên quản lý cấp cao của khách sạn, thì còn có cậu chủ tập đoàn Vĩnh Thanh – Trương Nhất Bình.
Trương Nhất Bình hơi căng thẳng.
Hôm nay là ngày tốt của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là cơ hội trong đời của anh ta.
Khách sạn Hải Châu là khách sạn năm sao có cổ phần đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thanh, cũng là tài sản quan trọng nhất dưới trướng của tập đoàn Vĩnh Thanh ngoài tòa nhà Vĩnh Thanh.
Hôm nay, cậu chủ gia tộc nhà họ Trần ở Thân Châu – Trần Văn Học thay mặt cho nhà họ Trần đến gặp người phụ trách các doanh nghiệp và các gia tộc lớn ở thành phố Hòa trong phòng tổng thống của khách sạn Hải Châu, bàn bạc về dự án hợp tác đầu tiên được đầu tư ở thành phố Hòa của nhà họ Trần.
Trương Nhất Bình biết rất rõ cơ hội này không phải lúc nào cũng có, thậm chí có thể nói là có một không hai.
Gia chủ nhà họ Lâm thế mà cũng tự mình đến. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!