“Tôi vốn tưởng rằng là người nhà họ Na làm, cho nên thi triển pháp thuật trừng phạt bọn họ. Họ tưởng khu nhà có ma, bèn chuyển đi. Sau này tôi nghĩ lại, chắc chắn không đúng, ngay cả thuật pháp của tôi mà họ cũng không đối phó được, làm sao có thể khiến nhà họ Lý biến mất trong một đêm? Ít nhất bà Cung còn lợi hại hơn tôi”.
Lý Dục Thần cúi đầu trầm mặc.
Lời của con chồn không phải không có sơ hở, nhưng cơ bản là sự thật, một con chồn tinh, muốn sống sót cũng phải bịa chuyện, vì bịa chuyện ngay tại chỗ mà muốn hoàn hảo cũng không phải là chuyện dễ.
Giả như những lời con chồn nói là thật, thì hung thủ không phải là nhà họ Na, ít nhất không phải chủ mưu.
Mẹ của mình, cũng chính là thân phận bà Cung, sợ rằng là mấu chốt của chuyện này.
“Ông giả thần giả quỷ, ép người nhà họ Na đó chuyển đi, sợ rằng cũng không chỉ vì báo thù cho nhà họ Lý phải không?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.
“Sao tôi lại không phải báo thù cho nhà họ Lý? Bà Cung là ân nhân cứu mạng của tôi, lại điểm hóa tu hành của tôi, giúp tôi dựng nhà, ơn trọng như núi với tôi. Tôi bế quan đi ra, còn nghĩ mình đã tiến bộ, sau này có thể làm việc cho bà Cung, ai ngờ…”
Nói mãi nói mãi, con chồn cũng đau buồn nghẹn ngào thút thít.
Lý Dục Thần biết không phải do nó làm, thầm thở dài một tiếng, đúng là yêu vẫn có tình, tại sao con người lại không!
Con chồn bỗng chuyển sang vui mừng, nói: “Cậu chủ, cậu về rồi thì tốt, sau này khu nhà họ Lý lại có chủ nhân rồi. Cậu chủ biết thuật sấm sét, nhà của nhà họ Lý nhất định có thể báo. Nếu bà Cung biết con trai mình có bản lĩnh như vậy, nhất định rất vui”.
Lý Dục Thần yên lặng nghe con chồn nói xong, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.
Con chồn được bà Cung điểm hóa bước lên con đường tu hành, nhưng trên người nó ẩn chứa ma khí, nếu nó không giấu diếm chuyện gì khác, thì há chẳng phải là thuật pháp yêu tu mà bà Cung truyền cho nó mang theo công pháp ma đạo ư?
Lý Dục Thần sợ giật mình vì ý nghĩ của mình.
Nếu là thật, thì mẹ của mình, chẳng lẽ là ma nữ?
Anh bỗng nhớ đến những lời của bóng ma nhập lên người Viên Thế Kiệt ở Tiền Đường nói, sở dĩ nhà họ Lý diệt môn là vì đã giấu thứ không nên giấu và đã lấy người không nên lấy.
Lúc đó Lý Dục Thần còn cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại, người không nên lấy này rất có thể chính là bà Cung – cũng là mẹ của mình.
“Không phải chứ!”, Lý Dục Thần nói: “Ông nói hết quá trình tu hành những năm nay của ông cho tôi nghe, không được bỏ sót điểm nào, bỏ sót một điều, chắc chắn không khớp với tu vi hiện nay của ông, một khi tôi phát hiện ông lừa tôi, ông biết hậu quả rồi đấy”.