Nỗi sợ dâng lên trong lòng, cũng được tiêu tan trong gió xuân giống như hoa tuyết ngày đông.
Họ cùng đi lên một tảng đá nham khổng lồ.
Đi về phía trước nữa đã hoàn toàn không có đường, chướng khí đen xì như ban đêm.
Gió âm gào thét, dường như có vô số oán hồn đang khóc lóc.
Lý Dục Thần dừng lại.
Mộc Niên Phong tiến lên một bước, nói: “Tôi đi gõ cổng núi”.
Lý Dục Thần nói: “Không cần đâu ở luôn đây đi”.
“Ở đây luôn?”, Mộc Niên Phong thấy kỳ lạ nói: “Không lên núi sao?”
“Ai nói tôi muốn lên núi?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Không lên núi làm sao….”
Mộc Niên Phong muốn nói, không lên núi là sao diệt được phái Âm Sơn? Nhưng lời đến bên miệng lại thu lại. Ông ta thở nhẹ nhõm, mặc dù ông ta quyết tâm làm người từ đầu, từ đó giải phóng linh hồn của mình, hoàn toàn đào lên lương tri và đáy lòng đã chôn sâu, nhưng muốn ông ta phản bội sư môn, ông ta cũng phải đau khổ vật lộn và gánh nặng tâm lý không nhỏ.
Ông ta tưởng rằng Lý Dục Thần đã thay đổi suy nghĩ.
Vậy thì không lên núi nữa.
Tạ Hồng Yên không nhịn được nói: “Hừ, còn tưởng lợi hại lắm cơ! Vừa nãy chẳng phải bốc phét nói muốn san bằng Âm Sơn sao? Thì ra chỉ là nói khoác!”
“Hồng Yên!”, Tạ bà bà quay đầu trừng mắt một cái: “Cô còn nhiều lời, thì về với bức tường Bách Hoa Cốc đi!”
Trong lòng Tạ Hồng Yên không phục, lại không dám nói gì.
Tạ bà bà khẽ thở dài.
Tuy bà ta không cảm thấy chuyến này nắm chắc phần thắng, nhưng bà ta vẫn muốn tin tưởng Lý Dục Thần có thể đánh thắng Tông Dụng Thế.
Chỉ cần có thể giữ chân Tông Dụng Thế, Thiệu Cư Ông và Miêu Nhữ Thần đều chết rồi, Tạ bà bà không sợ gì hết, đợi tiêu diệt hết các đệ tử Âm Sơn khác, rồi liên thủ với Lý Dục Thần, giết chết Tông Dụng Thế.
Đây là hy vọng có khả năng đoạt về Âm Sơn nhất mấy trăm nay của Bách Hoa Cốc.
Nhưng Lý Dục Thần lại không đi nữa.
Tạ bà bà làm sao không thất vọng được đây.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn bà ta một cái, nói: “Tạ Ngũ Ương truyền châm pháp Ngũ Ương cho các người, có từng nói đến lai lịch của châm pháp Ngũ Ương không?”
Tạ bà bà ngẩn người, không biết tại sao Lý Dục Thần lại hỏi việc này, lắc đầu nói: “Không có”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi từng nghe nói đến Tạ Ngũ Ương. Côn Luân có rất nhiều tán tu, người có cái tên có thể để lại ấn tượng trong đầu tôi, có lẽ tu vi không kém, không biết tại sao lại đánh mất cả động phủ tu hành. Châm pháp Ngũ Ương, có lẽ bắt nguồn từ ‘Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký’, Mặc gia giỏi kiếm, đặc biệt là vi kiếm, thích hợp dùng ám sát. Thuật pháp ngũ hành vi kiếm, là do Mặc Tử sáng tạo ra”.
“Cái gì?”, Tạ bà bà kinh ngạc.
Những lời Lý Dục Thần vừa nói, có quá nhiều thông tin.
Đạo pháp Ngũ Ương bắt nguồn từ ‘Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký’, nói như vậy, Bách Hoa Cốc lại là truyền nhân Mặc gia?
Nghe giọng điệu của Lý Dục Thần, lại biết rất nhiền tán tu Côn Luân, thậm chí dường như quen biết vậy, vậy cậu ta là ai?
Tạ bà bà định thần lại từ trong chấn kinh, bỗng nghe Lý Dục Thần lại nói:
Kiếm quang vờn quanh giữa núi bay múa lên xuống, bốn mươi chín đường kiếm quang, trông có vẻ như không có trật tự, thực tế lại sắp đặt rất thú vị.