Long Thành Giang Đông, đại viện nhà họ Phan.
Phan Phượng Niên long hành hổ bộ đạp lên ánh nắng sáng sớm đi trên con đường rộng lớn, đi song song với ông ta còn có một vị đạo sĩ.
Ở phía sau bọn họ là một hàng đội ngũ thật dài. Người trong đội ngũ đang cầm đủ thứ kì quái, có người bê hộp gỗ đựng đầu heo, có người cầm khay, mâm đựng đầy bánh mật, có người cầm giỏ, có người cầm chổi, có người cầm cờ, lại có người khiêng khúc gỗ.
Bắt mắt nhất hẳn là chính giữa đội ngũ, bốn người đang nâng một cái kiệu, trên kiệu đặt một cái cây rụng tiền lớn. Cành cây được làm vàng, lá cây là những tờ tiền trăm đồng.
Đoàn người lặng lẽ không một tiếng động đi vào sân, vừa lúc ánh sáng rạng đông đầu tiên của sáng sớm chiếu vào một cái cây rụng tiền kia, tỏa ra ánh sáng đỏ au.
Phan Phượng Niên cười haha, nói : “Lưu đạo trưởng, lần này phải cảm ơn ông. Một khi hoàn thành bố cục phong thuỷ này, năm nay tài vận của nhà họ Phan tôi chắc chắn sẽ càng vượng”.
Đạo sĩ bên cạnh mỉm cười: “Phan gia chủ yên tâm, một khi hoàn thành bố cục này, tất cả vận thế ở Long Thành đều sẽ tụ tập về nhà họ Phan. Ngũ hổ Giang Đông chắc chắn cũng sẽ tôn Phan gia chủ làm người đứng đầu!"
“Lưu đạo trưởng, tôi còn muốn mời ông tạo bố cục nữa”, Phan Phượng Niên nói.
Lưu đạo sĩ khẽ nhíu mày, nói: “Phan gia chủ, vận mệnh phong thuỷ phải thuận thế mà làm, không thể cưỡng ép làm được. Bố cục hôm nay cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, nếu làm lại...
Phan Phượng Niên cười nói: "Tôi không vì gia vận. Mà là vì một người”.
*Ồ, người nào?”