La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.
Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.
“Già rồi”, La Bội Dao nói.
Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.
La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.
“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.
Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.
“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.
La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải ư?”
“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”.
Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.