Dương Tử Hoa thở hổn hển, lực ngón tay của người này quả thật không thể tưởng tượng.
Con dao cứ thế đứng im như thế, ngón tay Lý Dục Thần lại hơi động đậy.
Con dao găm quân dụng bằng thép đó bỗng gãy thành mấy mảnh, lạch cạch rơi xuống đất.
Dương Tử Hoa sửng sốt.
Sau đó Lý Dục Thần lật cổ tay lại, túm lấy mu bàn tay của Dương Tử Hoa, hất ông ta tung ra sau.
Dương Tử Hoa văng ra sau, đập mạnh cả người xuống đất.
Ông ta không thể tin được nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Nền tảng công phu của ông không tệ nhưng tiếc là ông đã đi sai đường, lấy việc giết người làm niềm vui, gạt bỏ ý nghĩa thực sự của võ thuật. Ông chỉ vừa chạm tới ngưỡng Ám Kình, mà ông hai nhà họ Lâm đã là Ám Kình đỉnh cao, nếu gặp cơ duyên thì vẫn có thể bước vào ngưỡng cửa Hóa Kình. Chắc ông cũng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người. Ông hai Lâm khi nãy tháo súng của ông, dùng Thông Tí Kính đẩy ông ra, còn tôi bẻ gãy con dao của ông, chỉ dùng sức cánh tay là có thể để đẩy ông ra chẳng khác gì ông hai Lâm. Ông nghĩ thực lực của tôi so với ông hai Lâm thì thế nào?”
Dương Tử Hoa hoảng sợ: “Cậu… Cậu là cao thủ Hóa Kình!”.
Sau đó ông ta lại lắc đầu: “Không thể nào!”
Lý Dục Thần không giải thích thêm nữa mà đi về phía Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ đến mức bật khóc: “Bố, cứu con! Bố…”
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng biến sắc, vội nói: “Khoan đã, cậu tha cho con trai tôi, cậu muốn gì, tôi có thể làm cho cậu”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông không thể cho được thứ tôi muốn”.
Nói rồi anh vung tay lên.
Ngón tay lướt qua mặt Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Thiếu Hằng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì răng đã rụng đầy đất.
Anh ta nôn ra máu, miệng gọi “bố” mấy tiếng nhưng không thể phát âm rõ ràng, gào khóc như đứa trẻ.
Dương Tử Hoa đứng ở một bên, không dám ra tay.
Lý Dục Thần nhấc chân đá vào cái giò lành lặn của Lâm Thiếu Hằng.
Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng sợ rồi.
Trơ mắt nhìn con trai bị người ta làm hại nhưng lại không thể làm gì, đây là nỗi sỉ nhục và uất ức nhất mà cả đời này ông ta chưa từng trải qua.
“Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu tha cho con trai tôi?”, Lâm Lai Phong khàn giọng nói.
Lý Dục Thần nhấc chân lên nói: “Vậy ông nói cho tôi biết vu sư dùng sách Đinh Đầu Tiễn đó đang ở đâu?”
“Sách Đinh Đầu Tiễn?”
Có vẻ đây là lần đầu tiên Lâm Lai Phong nghe thấy cái tên này, mặt đầy vẻ hoang mang.
Lý Dục Thần không khỏi nghi ngờ, lẽ nào mình đoán sai rồi?
“Ông đưa bát tự của ông cụ Lâm cho ai?”, anh hỏi một câu khác.
Lâm Lai Phong hơi do dự nhưng nhìn thấy con trai nằm dưới đất bèn thở dài nói:
“Tôi nói rồi thì cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
Lý Dục Thần cười nhạo.
Tiếng cười này khiến Lâm Thiếu Hằng run rẩy.
“Được!”, Lý Dục Thần khinh thường nói: “Các người chỉ như con kiến hôi mà thôi, chỉ cần các người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Nhưng nếu ông dám gạt tôi, vậy cái giá không chỉ là mạng sống của con ông đâu”.
Mấy lời này đã kích thích nội tâm của Lâm Lai Phong.
Ông ta sống nửa đời người nhưng chưa từng chịu tủi nhục như vậy.
“Được, tôi nói cho cậu biết, là Triệu Thần Dương”.
Lâm Lai Phong khẽ run lên, cố gắng kiềm chế bản thân.
Nếu để Lâm Lai Phong quản lý sản nghiệp của nhà họ Lâm, có lẽ nhà họ Lâm đã trở thành gia tộc đứng đầu thành phố Hòa trong những năm này, nhưng về lâu về dài, gia tộc cũng suy tàn.