Truyện Cầu Ma : chương 129: một tấm da thú
Tô Minh biết Khai Trần chính là khi sợi máu Ngưng Huyết đến trình độ nhất định sẽ biến đổi nghiêng trời lệch đất, tựa như sâu biến thành bướm, đem sợi máu ngưng tụ trong người tản ra ngoài, hình thành Man huyết, ở trên người dùng Man huyết vẽ ra hoa văn.
Hoa văn của mỗi người không giống nhau, trên đời không có Man Văn hoàn toàn giống nhau. Dù nhìn tương tự nhưng khác biệt xa. Về việc vẽ Man Văn gì thì tùy theo người, tìm cảm giác tùy duyên.
Nhưng nếu không tìm thấy cảm giác này vẫn vẽ Man Văn, vậy thì sức mạnh sẽ yếu hơn không ít.
Cho nên có một số rõ ràng đã bước vào Khai Trần cảnh nhưng vẫn lựa chọn không vẽ Man Văn. Họ không muốn để lại tiếc nuối, cưỡng ép ngừng ở giai đoạn đó, khốn khổ tìm linh cảm.
Một khi vẽ Man Văn thì cả đời không thể thay đổi. Hoa văn càng rườm rà thì tu hành càng gian nan, không bằng mấy người có Man Văn đơn giản. Nhưng càng khó nếu thành công thì kẻ có Man Văn phức tạp sẽ hơn cùng cấp, khá mạnh!
Còn về trình độ thành công khi bước vào Khai Trần cảnh, có liên hệ tất nhiên với sợi máu. Sợi máu càng nhiều thì càng thành công, số lượng càng nhiều thì bước vào sơ kỷ Khai Trần càng mạnh.
Thậm chí nếu đạt đến sợi máu trên chín trăm năm mươi, một khi bước vào Khai Trần, sơ kỳ Khai Trần bình thường sẽ không thể chống cự. Tuy nói thực lực không bằng trung kỳ Khai Trần, nhưng tại sơ kỳ Khai Trần có thể xưng là cường giả.
Chẳng qua số lượng sợi máu đa số khoảng bảy trăm tám mươi mốt sợi, coi như là lần nữa tăng cũng khó đạt đến chín trăm sợi. Bởi thế trừ phi có quyết tâm lớn, nghị lực, cơ duyên, cực kỳ tự tin hoặc có bộ lạc che chở, nếu không thì không ai có thể ở năm tháng dài lâu, khi liên tục tăng sợi máu không bị sa đọa.
Huống chi sợi máu ở trình độ nào đó không phải nhờ thời gian có thể lần nữa tăng, thường hơn mười năm khó thể tăng một sợi.
Khai Trần khó khăn, nhưng muốn đạt tới, nói đơn giản thì cũng khá giản đơn, không truy tìm nhiều sợi máu thì người Khai Trần khoảng tám trăm sợi không phải không có. Tất cả đều tùy ý mỗi người.
Một khi Khai Trần, mặc kệ dùng cách nào, sau khi vẽ Man Văn đều cần lực lượng Man Văn ban đầu ở trong người luyện ra một vật phẩm, vật đó sẽ trở thành Man Khí bổn mệnh thứ nhất trong đời cường giả Khai Trần cảnh!
Man Khí đối với mỗi một người Khai Trần cảnh đều khá quan trọng.
Cho nên những người ở ngưỡng Ngưng Huyết cảnh có cơ hội tùy thời bước vào Khai Trần, trước tiên sẽ chuẩn bị vật như vậy để phòng khi Khai Trần, không rảnh luyện chế đem lại tiếc nuối và không thuận tiện.
Trừ phi là tinh anh mấy bộ lạc mạnh, họ không cần làm gì thì đã có trưởng bối trước tiên chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Dù gì Khai Trần đối với bất cứ bộ lạc cỡ trung nào đều là việc lớn.
Đối với vật như vậy, Tô Minh từng nghe A Công ngẫu nhiên nhắc tới một lần. Vì để vật đó không xuất hiện bài xích khi luyện chế, cần trước ngưng tụ một giọt máu nhỏ trên nó, qua một đoạn thời gian sẽ làm động tác tương tự. Chỉ có thế mới sinh ra cảm giác liên kết, tránh để sau này Khai Trần xảy ra ngoài ý muốn.
Giờ phút này trong tay Tô Minh, bên trong hộp đá trắng có một lá cây hình thoi trắng. Tuy lá hình dạng kỳ quái nhưng có đường chỉ rõ ràng, đích thực là lá cây.
Trên lá cây có một giọt máu tươi, không còn nhiều máu lắm, trở thành dính đặc. Đường chỉ trên lá có ba phần đã nhuộm thành đỏ.
"Đây là vật luyện chế Hòa Phong chuẩn bị cho Khai Trần!" Tô Minh nhìn lá cây trong hộp trắng, mắt lấp lóe. Vật này giá trị hơn xa các thạch tệ, thậm chí có thể nói là không thể định giá.
Đối với người chuẩn bị Khai Trần, có lẽ tác dụng không lớn. Nhưng đối với những người chưa chuẩn bị tốt, thì vật này giá trị dốc hết cả gia tài.
Vật này bị đặt trong hộp giá trị cũng không nhỏ thì rõ ràng không phải thứ bình thường. Dù sao gã năm đó là người Hàm Sơn bộ lạc, dù Hàm Sơn bộ lạc diệt vong nhưng có thể để lại vật như túi tím, lại còn báu vật, thì tất nhiên có thể để lại vật tốt nhất luyện Khai Trần.
Nhìn lá cây trong hộp đá, Tô Minh nâng lên tay phải nhẹ bắn. Lực lượng khí huyết ùa vào, máu trên lá cây liền bị bắn ra ở giữa không trung biến thành đoàn lửa, bị thiêu cháy không thấy.
Tuy nói bên trên không còn máu Hòa Phong, nhưng đường chỉ lá cây còn tồn tại một ít đã dung nhập vào, trong thời gian ngắn không thể ép nó ra, nhưng Tô Minh có kiên nhẫn.
"Nếu mình không tìm được thứ tốt hơn, nếu thật có ngày Khai Trần, lấy vật này luyện chế vậy." Tô Minh lại bỏ nó vào trong, đậy nắp hộp lại, ánh mắt rơi vào vật cuối cùng.
Mặt nạ đen như hút lấy linh hồn.
Cầm mặt nạ, Tô Minh nhìn nửa ngày vẫn không thấy ra có manh mối gì. Hắn trầm ngâm liếc Hòa Phong đang hôn mê, đứng dậy tới bên cạnh gã, chậm rãi đặt mặt nạ lên mặt Hòa Phong. Sắc mặt hắn bình tĩnh, khi đội mặt nạ vào xong thì chú ý thân thể gã biến hóa, mãi đến khi mặt nạ dán vào mặt Hòa Phong vẫn không có gì thay đổi.
Mặt nạ này đen thui, dán lên mặt Hòa Phong khiến gã như biến thành người khác. Đặc biệt là trên mặt nạ không có vị trí mặt mày, chỉ có chỗ đôi mắt hõm vào khiến khuôn mặt lộ ra âm trầm. Tô Minh nhíu mày, định giật mặt nạ thì chợt biến sắc mặt.
Trong mắt hắn thân thể Hòa Phong dần biến mông lung, duy nhất rõ ràng chính là mặt nạ đó.
Tô Minh khẽ kêu, lấy mặt nạ khỏi mặt Hòa Phong, cẩn thận nhìn thân thể gã. Hắn dùng khí huyết quan sát, xác định Hòa Phong giống hệt trước đó thì mới yên tâm, lùi lại vài bước, định đội lên mặt nạ thử xem.
Nhưng Tô Minh hơi chần chờ, không đeo mà liếc nó vài lần xong cất vào túi tím.
"Hòa Phong tâm kế rất sâu, không thể không đề phòng!" Tô Minh suy tư.
Trong các đồ vật thì đáng nghi nhất là mặt nạ. Nhưng hắn không thể chắc chắn. Cất hết đồ đạc, hắn nhìn Hòa Phong đang hôn mê, lấy ra thảo dược cần luyện Đoạt Linh Dược, trước tiên đâm lủng một lỗ trên người Hòa Phong, theo trí nhớ cách luyện chế trồng từng cái một.
Tô Minh không nhìn thấy mấy thảo dược này có gì kỳ, nhưng bị trồng lên người Hòa Phong thì từng cái lấy tốc độ mắt thường trông thấy nhanh chóng héo tàn, rất nhanh biến mất trong lỗ máu.
Chính mắt thấy hình ảnh này, Tô Minh không ngoài ý muốn, ngược lại mắt lóe sáng. Trong đầu hắn còn nhớ từng bước luyện Đoạt Linh Dược có miêu tả tình hình này, chứng minh thân thể Hòa Phong phù hợp yêu cầu luyện dược, là chỗ rất tốt để trồng thảo dược.
Đám thảo dược dù mau héo nhưng thật ra để lại mầm trong người Hòa Phong, lấy thân làm đất chậm rãi sinh trưởng, khi đến mức nào đó thì có thể luyện dược.
Không nhanh không chậm trồng hết thảo dược, Tô Minh khoanh chân ngồi một bên, lấy ra xương đen mua ở Hàm Sơn Thành, lại lấy xương trắng trong túi Hòa Phong, so sánh một phen. Hắn lấy trong túi ra hai thảo dược, bôi trên mặt xương.
Trong thời gian ngắn không thấy manh mối gì, Tô Minh nhét hai khối xương cùng một chỗ.
"Nếu có thể dùng xương trắng vậy mình luyện Đoạt Linh Dược chỉ thiếu ba thảo dược và một xương thú nữa. Ba thảo dược này không biết Phương Mộc có thể tìm ra vài loại." Tô Minh ngẫm nghĩ nhưng không suy tư thêm nữa, lấy ra da thú và mộc giản trong túi Hòa Phong, xem xét.
"Không cần vội vàng đi Hòa Phong nói chỗ giấu báu vật, đợi mọi thứ an toàn rồi lấy cũng không muộn. Nhưng không biết rốt cuộc là báu vật gì." Tô Minh vừa nhìn mộc giản vừa ngẫm nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã là hai ngày. Hai ngày nay Tô Minh đôi khi quan sát thảo dược đôi khi nhìn xương cốt, để ý biến đổi bên ngoài, còn lại thời gian thì học tập Khắc Ấn thuật mộc giản có ghi.
Thuật này như Hòa Phong đã nói, rất kỳ diệu, nhưng tu luyện lại không khó. Chẳng qua Khắc Ấn thuật này sử dụng không phải lực khí huyết, dù Tô Minh đã nắm giữ thuật này nhưng không bắt được trọng điểm, không thể thi triển.
Hắn nâng lên tay phải, trúc trắc bày ra động tác, mấy lần bấm tay nhưng không có chút cảm giác.
"Đây là thuật pháp gì?" Tô Minh gãi đầu nhìn Hòa Phong vẫn luôn hôn mê, bỏ ý định đánh thức gã.
Người này hôn mê cơ thể run rẩy như rất thống khổ. Nếu bị đánh thức, nói không chừng lại ra rắc rối gì, đặc biệt hiện tại có lẽ Huyền Luân đã quay lại.
Cất mộc giản, Tô Minh quyết định, cầm tấm da thú lấy từ túi Hòa Phong, mặt trên ghi hai Man thuật. Vài ngày trước Tô Minh lướt mắt nhìn, giờ mới tập trung xem kỹ, nhưng sắc mặt nghi hoặc.
"Hai mươi sợi máu có thể tu hành Man thuật, có chín mươi chín sợi rồi thì có thể phát huy hai Man thuật đến mức mạnh nhất. Tấm da thú này vốn không có gì dùng, trừ phi là vật của bộ lạc Hòa Phong bị gã giữ làm hồi ức." Tô Minh cẩn thận nhìn da thú tiện tay đặt một bên, cau mày nhìn Hòa Phong hôn mê.
"Người này tâm trí không bình thường, nếu nói là để lại vật hồi ức thì có thể hiểu, nhưng cứ cảm thấy có chút không đúng." Tô Minh tóm lấy da thú bên cạnh, lại lần nữa tập trung nhìn nhưng vẫn không phát hiện cái gì.
"Chẳng lẽ mình đoán sai…" Mắt Tô Minh chợt lóe, đặt da thú dưới mũi ngửi, mắt bỗng sáng ngời.
Nhưng lúc này bên ngoài truyền đến từng tiếng nổ trầm trầm, tiếng dã thú gào thét hỗn loạn, dường như ngoài rừng mưa xuất hiện biến cố gì đó.
Tô Minh lập tức cất da thú, vẻ mặt cảnh giác, tim đập thình thịch đi đến cửa động, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Danh Sách Chương: