Truyện Cầu Ma : chương 32: tháng năm tuổi trẻ là ai đang thở dài
"Còn nói tôi, tóc cô chẳng phải cũng biến thành trắng sao, trở thành bà già rồi." Tô Minh chỉ Bạch Linh, cười nói.
Hai người trong lúc nói cười càng quen thuộc đối phương hơn. Giữa đêm tuyết, Tô Minh cảm giác thể xác và tinh thần đều thấy vui sướng. Hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác chân trời đã nổi lên màu trắng.
Đó không phải tuyết mà là mặt trời mới mọc.
Một đêm cứ thế trôi qua. Khi mặt trời trên cao bao phủ đất đai, bông tuyết vẫn đang rơi. Tô Minh và Bạch Linh nhảy xuống cây, rửa mặt súc miệng một phen, hai người nhìn nhau cười.
Tô Minh không nói thêm cái gì, ngồi xổm xuống. Bạch Linh mắt to lập lòe, nhẹ nhàng tiến đến, tiếp tục nằm trên tấm lưng gầy yếu, có cảm giác ấm áp sinh ra dưới đáy lòng cô.
Lần này Tô Minh càng tiến gần Ô Long bộ lạc thì đáy lòng càng nổi lên cảm giác kỳ lạ, như là không nỡ. Dần dần hắn im lặng, chỉ là bước chân không tự giác chậm lại, đồng thời nhịn không được đi vòng vòng.
Bạch Linh nằm sau lưng Tô Minh, dù cô tựa như ngày hôm qua, nhìn đến cảnh vật lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cô biết Tô Minh lại đi vòng vòng, nhưng lúc này cô không mở miệng mà là tựa đầu lên vai Tô Minh, nghe tiếng tim hắn đập.
Bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc kết thúc. Khi mặt trời treo cao, một ngày lại lần nữa rắc ánh hoàng hôn. Tuyết vẫn đang rơi xuống, nhưng gian nhà Ô Long bộ lạc đã xuất hiện trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn bộ lạc, để Bạch Linh xuống, mặt lộ vẻ cười.
"Đến nhà cô rồi."
Bạch Linh nhìn bộ lạc lại nhìn Tô Minh, khuôn mặt xinh đẹp không lộ ra suy nghĩ gì. Cô yên lặng gật đầu, đi tới trước mặt Tô Minh, dùng đôi tay trắng nõn nhẹ phủi tuyết đọng trên người hắn.
"Cảm ơn anh, mau trở lại bộ lạc của anh đi." Bạch Linh mở miệng muốn nói thêm cái gì, nhưng không thốt ra. Cô nở nụ cười tuyệt đẹp, lùi ra sau vài bước đi hướng bộ lạc của mình.
Tô Minh đứng đó nhìn bóng lưng Bạch Linh dần khuất xa, nhìn bóng dáng yêu kiều đôi khi ngoái đầu vẫy tay với mình, đầu hắn trống rỗng.
Theo khoảng cách hai bên ngày càng xa, tuyết rơi trên trời cũng trở thành vách ngăn vô hình, phá nát tầm mắt, chậm rãi phủ lên bóng dáng đi xa. Tựa như đi qua vùng đất băng giá, nếu không trở lại thì sẽ không nhìn tới băng hòa tan. Nếu đi trong năm tháng, không có nhớ lại, thì sẽ không nghe thấy năm tháng tuổi xuân ai đang thở dài.
Thật lâu sau, Tô Minh lắc đầu, lại nhìn Ô Long bộ lạc lần cuối, xoay người rời đi. Lúc đến, có tuyết cùng, lúc đi, vẫn như vậy.
Bông tuyết rơi trên người hắn, trên tóc, nhưng lại cho Tô Minh cảm giác như thiếu đi cái gì.
"Là thích sao…"
Tô Minh chạy vội trong cánh rừng, hướng tới Ô Sơn bộ lạc. Hắn luôn cau mày, trong đầu hiện ra bộ dạng của Bạch Linh.
"Cảm giác không giống như khi cùng Trần Hân."
Tô Minh hít sâu, lắc mạnh đầu, như muốn quăng đi cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có này. Xác định tâm tình rồi, mắt hắn chợt lóe, lần nữa bước nhanh.
Khi trời tối, ánh sao sáng ngời, cùng với ánh trăng rơi, còn có tuyết kéo dài một ngày một đêm đang vô tận rơi xuống, Tô Minh trở lại nhà của hắn, Ô Sơn bộ lạc.
Ngày hôm qua hắn ở phía xa nhìn một cái, đại khái xác định bộ lạc không có gì. Giờ phút này trở về, ngoài cửa lớn do gỗ to làm thành, hắn trông thấy tộc nhân gác đêm.
Trong bộ lạc thật yên tĩnh, chính giữa đống lửa còn đang bập bùng cháy, phát ra tiếng tách tách. Tô Minh đi trong bộ lạc, nhìn xung quanh, cuối cùng đi tới trước gian nhà A Công.
Trong nhà A Công còn toát ra ánh lửa, hiển nhiên ông vẫn chưa nghỉ ngơi.
"Là Tô Minh hả, vào đi." Truyền ra giọng A Công, có vẻ mệt mỏi.
Tô Minh nhẹ tay vén rèm da lên, đi vào, nhìn A Công khoanh chân ngồi ở đó, tóc hoa râm có vẻ hơi rối.
"A Công." Tô Minh nhỏ giọng nói, ngồi một bên.
"Bộ lạc không có việc gì, không cần lo lắng." A Công nhìn Tô Minh, mặt lộ nét cười, ý bảo Tô Minh ngồi bên cạnh mình. Ông nâng lên cánh tay phải khô gầy, sờ đầu Tô Minh, ý cười càng đậm.
"Đã đến tầng thứ ba, không tồi!"
Tô Minh nhìn A Công, chậm rãi nói ra tất cả điều mình thấy trong động đá vôi, kể chi tiết, đặc biết khi nói đến bộ xương thì hắn thấy rõ sắc mặt A Công trầm trọng.
"Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc…A Công, câu nói này là có ý gì?" Tô Minh cau mày.
"Truyền thuyết quả nhiên là thật..." A Công nhìn rèm da, ánh mắt như xuyên thấu qua nó nhìn Ô Sơn.
"Câu nói này là tự hỏi mình, so với trời đất mênh mông thì mình có cái gì phải bi ai. Hay hoặc là còn có ý nghĩa khác ở bên trong." A Công khẽ thở dài, không biết nghĩ tới điều gì, trong lời nói ẩn chứa tang thương, chậm rãi nói.
"Còn về chữ bái hỏa thì A Công cũng không hiểu rõ lắm. Ngươi có thể nhìn thấy nó, có lẽ là kỳ ngộ của ngươi." A Công thu lại tầm mắt, hiền lành nhìn Tô Minh.
"Một tháng sau, A Công sẽ đi Phong Quyến bộ lạc, nếu ngươi ở bên ngoài phải nhớ trở về."
"Còn nữa, A Công, con ở trong sào huyệt Nguyệt Dực cứu một tộc nhân Ô Long bộ lạc, cô ấy gọi là Bạch Linh, là cháu gái của Man Công Ô Long bộ lạc." Tô Minh gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, lại lên tiếng.
"Bạch Linh?" A Công ngớ người, trầm ngâm nửa ngày, kêu Tô Minh về nghỉ ngơi trước.
Sau khi Tô Minh rời khỏi, mắt A Công lộ ra xa xăm hoài niệm.
"Lặc Tố, cháu gái của bà đã được Lạp Tô nhà ta vô tình cứu. Việc này, có lẽ sẽ khiến nỗi hận của nàng đối với ta, giảm bớt chút ít." A Công khẽ thở dài, trong mắt càng nhiều hoài niệm.
"Huyết nguyệt đến sớm, còn có đêm đó khí huyết cường đại đột nhiên truyền đến từ Hắc Sơn bộ lạc, tai họa sắp tới…" A Công nhắm mắt, thì thào ẩn chứa sầu lo.
Tô Minh rời khỏi gian nhà A Công, đi trong bộ lạc. Hắn không trở về nhà mình mà là tới nhà Lôi Thần. Hắn thấy trên người Lôi Thần chỉ có chút vết thương, vẫn rất mạnh khỏe, tự mình bôi một ít dược vật cho gã xong mới yên lòng.
Lôi Thần thấy Tô Minh thì khá là vui mừng, vỗ bộ ngực, thổi phồng trận chiến với Nguyệt Dực, nước miếng văng khắp nơi. Gã nói đã lâu, Tô Minh mới mỉm cười rời đi.
Giờ phút này đã là đêm khuya, nhưng khi ánh mắt Tô Minh rơi vào một gian nhà không xa toát ra ánh lửa thì trên mặt hiện tia do dự.
Chỗ đó, là nhà của Tiễn Thủ, cũng là nhà của Bắc Lăng.
Danh Sách Chương: