Truyện Cầu Ma : chương 38: tôi muốn biến mạnh!
Chỉ thấy ánh sáng bạc bỗng giáng xuống tùy theo Tô Minh phất tay, hắn thấy vùng đất trước mặt biến vặn vẹo, ngay sau đó dường như ánh trăng bị hắn tác động chợt lóe lên, vang tiếng chấn, đá núi lớn trước mặt Tô Minh trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh vụn rơi tán loạn, có một số rơi ở khe núi quanh quẩn dư âm, thật lâu không tán đi.
Tô Minh mở to mắt, hít ngụm khí, ngây ngốc nhìn tay phải của mình, thật lâu sau mới kịp phản ứng, mạnh ngẩng đầu nhìn lên trời. Trăng đã biến mất, mặt trời dâng lên, trời đất phủ trong ánh sáng.
"Đây…chính là thuật Hỏa Man sao…nhưng thuật này liên quan đến trăng mà không chút liên quan đến lửa, đây là vì sao." Tô Minh thì thào, tim hắn đập nhanh.
Mới nãy trong chớp mắt tay phải hắn thúc đẩy uy lực ánh trăng ẩn chứa sự kỳ dị hắn không hiểu, nhưng bên trong tồn tại sắc bén khiến tim Tô Minh đập loạn.
Hắn siết chặt nắm tay phải, ánh mắt lấp lóe đấm hướng một khối đá bên cạnh, vận chuyển khí huyết toàn thân. Hai mươi lăm sợi máu giao nhau, khi nắm tay đụng vào đá lớn thì vang tiếng chấn trầm đục. Chỉ thấy tảng đá lớn két két xuất hiện vài vết nứt. Cùng lúc đó, lực phản chấn to lớn tùy theo nhập vào tay phải Tô Minh, xông vào thân thể nhưng lại bị khí huyết di chuyển tiêu trừ.
Tô Minh lùi ra sau một bước, đôi mắt nhìn đá lớn xuất hiện vài vết nứt, hai mắt hắn dần lộ sự hưng phấn.
"Lấy lực lượng Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư của mình chỉ có thể khiến đá lớn nứt ra. Nếu thi triển là Linh Man thuật, kiếm linh hồn dã thú, có lẽ có thể khiến đá này vỡ. Mình đã dốc hết sức lực, nhưng so với ánh trăng thì rõ ràng chênh lệch. Một tia ánh trăng đã như thế, nếu lấy ra nhiều chút…" Tô Minh hít sâu, sau đó nở nụ cười, bộ dạng rất vui vẻ. Hắn cảm nhận được mình biến đổi, cảm giác trong thân thể ẩn chứa lực lượng, càng mong đợi…đêm trăng đến.
"Chỉ tiếc là lực lượng ánh trăng chỉ buổi tối mới có thể thi triển." Tô Minh trầm ngâm, xoay người trở lại động đá vôi.
Tô Minh chưa bao giờ có ngày mãnh liệt mong đợi buổi tối tiến đến như vậy. Đôi khi hắn ngẩng đầu theo lỗ nhỏ nhìn sắc trời, cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật chậm. Dần dần, khi bầu trời lần nữa tối đi, ánh trăng bao phủ mặt đất, Tô Minh đè nén tâm tình kích động nhìn ánh trăng, thở ra một hơi dài, mắt sáng ngời.
Từ truyền thừa Man tượng, Tô Minh biết rõ một khi tới Ngưng Huyết cảnh tầng năm hoặc cao hơn, hắn có thể thi triển ra hai loại Man thuật truyền thừa uy lực cực lớn mấy trăm năm trước của Ô Sơn bộ lạc cỡ trung!
Ô Huyết Trần và Trảm Tam Sát!
Trong đó Ô Huyết Trần là ngưng tụ một giọt khí huyết khiến trong nháy mắt bộc phát lực lượng kinh người. Còn về Trảm Tam Sát càng khiến Tô Minh mỗi lần nghĩ tới tim sẽ đập loạn.
Ô Huyết Trần cần có sợi máu trên năm mươi mới có thể thi triển. Trảm Tam Sát càng khó khăn, người đó cần ngưng tụ hai trăm sợi máu mới dùng sơ bộ, có thể một nhát chết ngay!
Ngưng Huyết cảnh tầng năm cần năm mươi ba sợi máu, nếu muốn trở thành man sĩ tầng sáu thì cần một trăm lẻ chín sợi máu! Còn về tầng thứ bảy, là hai trăm bốn mươi ba sợi máu!
Đỉnh trung kỳ Ngưng Huyết cảnh là tầng thứ tám, cần có ba trăm chín mươi chín sợi máu!
Từ tầng thứ chín trở đi là hậu kỳ Ngưng Huyết, đến tầng thứ mười một, số lượng đã là cực hạn của man sĩ bình thường, bảy trăm tám mươi mốt sợi. Nếu có càng nhiều thì thực lực càng mạnh, có thể gia tăng xác suất trở thành Khai Trần cảnh!
Tô Minh mắt lóe sáng, nhìn trăng trên trời, đáy mắt sự mong đợi ngày càng đậm. Tùy theo đầu hắn tưởng tượng trăng là màu đỏ, dần dần vầng trăng trong mắt hắn trở thành Huyết Nguyệt, cảm giác mắt cháy bỏng lại hiện ra lần nữa.
Lần này Tô Minh không chút do dự cắn rách đầu ngón tay, lập tức nâng lên, dùng máu tươi bôi mắt. Toàn thân như có tiếng chấn, trong ngoài Hắc Viêm Sơn lại lần nữa xuất hiện biến hóa kỳ dị ngày hôm qua.
"Tôi muốn biến mạnh!" Tô Minh thì thào, người hiện ra hai mươi lăm sợi máu, toàn thân lấp lánh ánh sáng đỏ, không ngừng hấp thu khí núi đến từ bốn phương tám hướng. Huyết Nguyệt trong mắt hắn mạnh lóe sáng, hắn lại nâng lên tay phải, lần nữa bôi vào con ngươi.
"Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!"
"Cửu vi cực! Cửu vi cực! Ý nghĩa câu nói này theo mình thấy chính là chín lần trùng huyết hỏa!"
Tay phải Tô Minh lần nữa bôi trong mắt, toàn thân mạnh run rẩy, toàn bộ Hắc Viêm Sơn chấn động. Chẳng qua loại chấn động này vẫn không ai có thể phát hiện.
Khí thể núi mênh mông ập đến, xông vào người Tô Minh, khiến hắn có cảm giác sắp nổ tung. Trên người hắn, hai mươi lăm sợi máu tỏa ra ánh sáng chói mắt tựa như có sinh mệnh tự vặn vẹo.
Cũng trong chớp mắt này, từ người Tô Minh bỗng xuất hiện sợi máu thứ hai mươi sáu, chưa kết thúc, hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín…mãi đến sợi máu thứ ba mươi ba, không ngờ cùng lúc xuất hiện!
Tô Minh hít thở dồn dập, tim đập thình thịch. Cảm giác sức mạnh hùng hồn khiến cả người hắn chìm đắm vào trong không muốn tỉnh. Nhưng thần trí hắn thanh tỉnh, Huyết Nguyệt trong hai mắt chợt lóe, hắn chậm rãi nâng lên tay phải, cắn nát ngón tay thứ ba.
Ngón tay tràn ra máu tươi có loại lực lượng kỳ lạ, Tô Minh nhìn máu tươi, chậm rãi đặt tới trước mắt mình, hắn phải huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba!
Hắn có loại cảm giác mãnh liệt, nếu mình có thể huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, vậy tu vi của hắn sẽ tăng nhanh! Loại cảm giác này mạnh đến mức khiến cả người hắn run rẩy, nhìn chằm chằm ngón tay mình. Tô Minh cắn chặt răng mạnh ấn vào con mắt phải, nhẹ bôi. Khi bôi xong thì toàn bộ Ô Sơn cùng chấn động!
Chẳng những Hắc Viêm Sơn chấn động, còn lại bốn ngọn núi cũng chấn động. Vô số chim thú kinh khủng nhìn bầu trời, không dám nhúc nhích. Nhưng núi ở trong mắt ai thì vẫn bình thường như vậy, không có biến hóa quá lớn.
Ô Long bộ lạc, không phát hiện được, Ô Sơn bộ lạc cũng vậy. Chỉ có trong Hắc Sơn bộ lạc, Tất Đồ đang ngồi tĩnh tọa hấp thu máu Nguyệt Dực trong người, trùng kích Khai Trần cảnh, tinh thần mạnh rung động. Khi mở mắt ra thì trong mắt lộ tia hoảng sợ, ông lập tức đứng dậy rời khỏi gian nhà nhìn lên trời.
Nhưng cảm giác thoáng qua đó đã biến mất, bất kể ông quan sát cỡ nào cũng không thấy căn nguyên khiến tâm kinh hoàng.
Trừ điều này, chớp mắt Tô Minh thử huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, phía sâu trong năm ngọn núi Ô Sơn, tất cả Nguyệt Dực đều lộ ra vẻ kích động, điên cuồng muốn xông ra khỏi thân cây kỳ dị chỗ trú chân, như muốn đi tìm vua của chúng!
Nhưng chúng bị lực lượng nào đó bao trùm không thể bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, cây to màu đỏ quỷ dị trong Ô Sơn cũng đang run rẩy, không rõ là kích động hay là sợ hãi.
Trong động đá vôi, ngón tay Tô Minh bôi vào máu tươi ở mắt phải, thân thể hắn không kiềm được sự run rẩy. Khí thể từ toàn bộ Ô Sơn ùa đến điên cuồng xâm nhập vào người hắn, khiến sợi máu lấy tốc độ ngay cả Tô Minh đều cảm thấy khủng bố bùng nổ tăng lên.
Ba mươi bốn, ba mươi lăm, ba mươi sáu…bốn mươi hai, bốn mươi bốn…mãi đến bốn mươi bảy!
Tô Minh không thể tiếp tục được nữa, thân thể có cảm giác bạo tạc càng thêm rõ ràng, thậm chí giơ phút này hắn mơ hồ nghe thấy trong toàn Ô Sơn như có tiếng Nguyệt Dực gào thét.
Hắn mạnh vung tay phải, thở dồn dập hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cùng lúc đó, Ô Sơn biến mất chấn động, khí thể mênh mông cũng tiêu tán, bên tai tiếng gào như ẩn như hiện không còn, tất cả đều trở lại bình thường.
Nhưng Tô Minh biết, kỳ thật tất cả tuyệt không bình thường!
"Man thuật thật cường đại! Mình có thể cảm giác được, nếu hoàn thành huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, sợi máu của mình sẽ tăng gấp đôi! Đây vốn là lần thứ ba, nếu là lần thứ chín…" Tô Minh hít ngụm khí, mơ hồ có nỗi sợ không dám tu luyện.
"Đây vốn còn chín lần, nếu theo mình hiểu thì chín lần huyết hỏa trùng trùng, rồi mới cúi đầu trước hỏa nguyệt trên trời… lạy chín lần, thành Hỏa Man thông thiên!" Tô Minh thì thào, cảm nhận sự cường đại tiềm ẩn trong người khiến hắn thật khó tin.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra sự kiên quyết.
"Phối hợp với đan dược, tu hành thuật này…mình có hy vọng Khai Trần!" Tô Minh siết chặt nắm tay.
Danh Sách Chương: