CHƯƠNG 1008
Trên bức tường trắng tinh, là hàng chữ đen trên nền trắng, bốn chữ lớn được viết bằng lối chữ khải, phụng sự việc công!
Mỗi một chữ đều lớn chừng một quả bóng rổ nhỏ, rất bắt mắt.
Mặt dày béo mập của Trịnh Dương cũng không nhìn được mà đỏ Bốn chữ đó giống như bốn miếng sắt nung đỏ, nướng cho cái.
mặt già nua của Trịnh Dương nóng bừng. Nhất là khi bốn chữ này lại được chỉ ra một cách quang minh chính đại bởi một lão nhân gia oai phong lãm liệt như ông Lưu .
Việc này khiến Trịnh Dương cảm thấy chẳng khác nào bị ai đó chỉ thẳng mũi mà mắng chửi!
Phụng sự công! Treo sau một người như vậy, hehe, quả là châm chọc!
Ngay cả Yến Bắc Phi và Tống Hoa An cũng nhìn Trịnh Dương với ánh mắt khinh thường.
Trịnh Dương cố chấp phản bác: “Chính vì bốn chữ này nên tôi mới phong tỏa nhà hàng trực thuộc tập đoàn Đông Vương còn gì”
“Họ tuyên truyền sai sự thật và hành nghề y mà không có giấy phép. Vì lợi nhuận, họ đã đặt tính mạng của người dân vào tình thế nguy hiểm. Tôi đã chống lại những lời đe dọa của họ và kiên quyết đợi cho đến khi có kết quả kiểm tra thì mới ngưng”.
“Nếu không, sau này, tất cả thương nhân đều sẽ giống như họ, đi theo đường ngang ngõ tắt, và cuối cùng người bị gài bẫy sẽ là những người dân thường!”
Vương Đỗ Lan, Lâm Ngọc, còn có Lưu Tử Hàm, tất cả đều đang run lên vì tức giận.
Vô sỉ, thật quá vô sỉ!
Trước đây họ chưa từng thấy một người nào vô liêm sỉ đến nhường này!
Ông ta đã thực sự đảo ngược trắng đen, và lợi dụng quyền lực của mình để thực hiện hành vi trục lợi cá nhân, nhưng vẫn cứ nói thành vì nước vì dân!