Truyện Chiếc Nhẫn Bạc Ở Sông Lạc Dương: Giấc Mộng Của Bạo Vương : chương 7-3
Tiếng súng đột ngột vang lên, tiếp đó là hàng loạt tiếng đạn đáp lại. Lương Tĩnh Mặc hơi chùn gối lùi người về phía sau bắt lấy cánh tay đặt sau gáy mình, cùng lúc với âm thanh lên đạn là tiếng khớp vai gãy vụn. Kẻ tập kích bị tước lấy khẩu súng, đồng thời ngã sấp xuống mặt đất. Lương Tĩnh Mặc xoay người rút dao găm cắm trên mui xe đâm phập vào lưng kẻ nọ. Máu phun lên nhiễm vào áo sơ mi trắng, anh không chần chờ thảy khẩu súng cho cha Lương
"ông biết dùng thứ này chứ?"
Lương Tĩnh Hàn chưa bước qua tuổi 50, sống trong thế giới đen ăn đen này dù là một thương gia việc cầm súng không thể không biết. Ông nhanh chóng lùi vào vòng bảo vệ của nhóm A Bân, đồng thời hòa nhập vào cuộc hỗn chiến.
Tiếng nổ lốp, vỡ vụn của kính xe, tiếng đạn súng hòa trộn tạo ra loại âm thanh chết chóc tựa như đao kiếm mà Lương Tĩnh Mặc trải qua nhiều năm trên sa trường. Anh cầm dao găm hết giao chiến trên nóc xe lại nhảy xuống mặt đường, lưỡi dao xẹt qua cổ họng từng người một bên đối phương. Cơ thể này của Lương Tĩnh Mặc không tốt, chỉ dùng sức trong thời gian ngắn mà các cơ đã mỏi nhừ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mặc dù thân thủ của anh lưu loát nhưng tốc độ đã chậm đi không ít. Lúc này anh giấu người sau cốp xe, mắt đảo tám hướng, dù có thể bắt nhịp với cuộc chiến nhưng sức lực đã cạn, viên đạn từ xa bay vụt trong không khí đâm thủng vào bả vai. Máu rất nhanh loang đỏ áo sơ mi vốn đã nhiễm bẩn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi thương vong đã tăng lên khiến Kiều Viễn không kịp trở tay, sau khi lùi về phía sau đầu óc hắn mới bắt đầu hoạt động
Mục tiêu của Kiều gia vốn là bắt Lương Tĩnh Hàn kí một bản hợp đồng đen, lợi dụng một mảng thương mại của Lương thị để rửa tiền. Nhưng Lương Tĩnh Hàn là kẻ mềm rắn đều không ăn, khiến tiền chất đống trong hầm đá đều biến thành giấy vụn. Kiều gia đang trong giai đoạn chọn ra người kế nhiệm tiếp nhận chức gia chủ. Kiều Viễn vì thế đưa ra hạ sách dùng vũ lực để uy hiếp, không ngờ lại phải đụng đến súng đạn.
Lương thị là thế gia có tiếng tăm xuyên cả quốc gia, động tĩnh Lương Tĩnh Hàn quá lớn không chỉ khiến bên đặc vụ ra tay mà còn làm hỏng vụ đàm phán này
Hắn lạnh lùng nhìn kẻ nổ phát súng đầu tiên, đột nhiên hiểu ra ngọn nguồn sự việc. Đưa súng chỉ thiên nổ đùng đoàng 3 tiếng, Kiều Viễn hét to
"Tất cả ngừng tay lại cho ông"
Ngay lúc đó hắn ngắm bắn vào kẻ khơi nguồn, đạn xuyên thái dương kẻ đó đổ rạp xuống mặt đường
"Tam thiếu, cậu làm gì vậy" Dương Siêu bất ngờ trước hành động của hắn không kịp suy xét liền chất vấn
"Câm miệng, nơi này có chổ cho anh lên tiếng sao"
Động tĩnh bên này quá lớn khiến tất cả âm thanh hỗn chiến ngưng lại, mọi người đều rơi vào trạng thái phòng thủ
Kiều Viễn trừng mắt nhìn Dương Siêu, sau đó tách đám người đi về phía Cha Lương. Hắn ta nhìn A Bân và A Khải phòng thủ hai bên tả hữu, tự động dơ hai tay lên, khẩu súng lạch cạch rơi xuống
"Đừng manh động" Kiều Viễn đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng bất cần khi nãy, hắn vốn chỉ muốn hù dọa cha con họ Lương một chút, không ngờ lại có kẻ chọc gậy sau lưng làm hỏng việc lớn
Cha Lương nhìn Lương Tĩnh Mặc ôm bả vai đầy máu, viền mắt nhiểm đỏ liếc Kiều Viễn
"Kiều Viễn cậu làm đến nước này còn mong tôi sẽ hợp tác với các người sao. Mơ tưởng"
Kiều Viễn rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, Dương Siêu bên cạnh liền bật mồi lửa. Hắn gẩy gẩy tàn thuốc: "Lương tổng, người làm việc lớn không nên quá câu nệ. Ông chỉ cần nhịp chân, mọi chuyện còn lại Kiều gia sẽ lo chu toàn, đảm bảo giải quyết sạch sẽ hệ lụy"
Lương Tĩnh Hàn nghe vậy liền bật cười
"Tam thiếu?" Ông đưa ánh mắt dò xét trên người Kiều Viễn
"Kiều gia vang danh đã lâu, Lương Tĩnh Hàn tôi có nghe qua Kiều Phương có ba đứa con trai. Nhưng Kiều Viễn cậu... có bao nhiêu người từng tiếp xúc qua chứ? Hầu hết đều là nhị ca của cậu đứng ra chủ trì. Đừng nói là sau này cậu có ngoi lên chiếc ghế gia chủ được hay không, nếu có may mắn đó cậu lấy gì để đảm bảo "giải quyết sạch sẽ" mà cậu vừa nói"
Lương Tĩnh Mặc im lặng nảy giờ bỗng dưng lên tiếng
"Nói cách khác, nếu hôm nay cậu qua được cửa ải này thì đã có thể thò một chân, tiến một bước gần với địa vị gia chủ" Anh từ phía sau bước lên, thuận tiện lấy đi khẩu súng trên tay cha Lương
"A Mặc.. con làm gì?"
"Sử dụng thế nào.."
Kiều Viễn đứng đối diện nhếch môi, dùng chân hất khẩu súng nằm dưới đất lên, hắn dùng hành động đáp lại câu hỏi của Lương Tĩnh Mặc
Pằng...
"Bóp cò... ở chổ này"
Lương Tĩnh Mặc đưa khẩu súng ngang tầm mắt ngắm nghía một chút, anh nói
"Được thôi, tôi giúp cậu. Nhưng..."
Bốn phát súng liên hồi, những người còn lại của Kiều gia ngã xuống. Viên đạn cuối cùng bay về phía Kiều Viễn sượt qua gò má hắn điểm vào cánh tay phải của Dương Siêu đứng lệch phía sau
Kiều Viễn quệt vệt máu trên gò má
"Mày đúng là đại thiếu gia không ăn nổi thiệt thòi. Hài lòng...?"
Lương Tĩnh Mặc nhếch mi mắt nhìn khói phả ra từ nòng súng: "Muốn bàn việc lớn với tôi cần có thành ý"
"Dọn dẹp sạch chổ này đi" Anh quay người đi đến cạnh xe, chờ A Bân mở cửa liền quay đầu nói Kiều Viễn còn lóng ngóng ở đó "Chuyện ngày hôm nay đừng để truyền ra ngoài. Một tuần sau liên lạc với cậu ta, tôi sẽ cho cậu câu trả lời mong muốn" Anh chỉ tay về phía A Bân sau đó nhảy lên xe đóng cửa lại
Kiều Viễn nhìn chiếc xe xa dần nơi khúc quanh mới bắt đầu chỉ thị cho Dương Siêu giải quyết hậu quả. Cái tên thái tử họ Lương này chẳng phải là kẻ tự kỉ sao, thật sự không chỉ làm hắn bất ngờ mà còn có phần kinh sợ. Thiệt thòi chổ nào, liền đòi lại chổ ấy. Giết người diệt khẩu, ra tay quyết tiệt như vậy, loại máu lạnh này không giống với người sống trong nhung lụa tí nào
Danh Sách Chương: