Chương 1: Vượt ngục
Đám mây đen tuyền bay rất thấp, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, không thở nổi.
Những hạt mưa cũng rơi xuống, khu rừng rậm tràn ngập âm thanh tách tách trầm nặng!
Phía sau một gốc cây cổ thụ vang lên từng đợt tiếng rên rỉ trầm thấp của động vật, mang theo nỗi đau xé rách.
Đó là một con sói đồng cỏ, trên đầu nó có một cái lỗ lớn đẫm máu, chi trước bên phải hơi run rẩy, tiếng rên rỉ tuyệt vọng phát ra từ trong miệng nó.
Ngoài nó ra, trên mặt đất còn có bốn cái xác sói đồng cỏ khác, hai con trong số đó đã bị vặn gãy cổ, chết rất thảm.
Không khí ấm ướt tràn ngập mùi máu nồng nặc!
Con sói sắp chết có ánh mắt sợ hãi, luôn nhìn về phía xa.
ở đó có một người, một người đàn ông toàn thân đầy máu.
Tay phải của người đàn ông giống như một chiếc kìm đang bóp cổ một con sói đồng cỏ đã chết thảm, máu chảy xuống theo lông của con sói rồi rơi xuống vũng nước.
Vũng nước đục nở rộ như một đóa hoa đỏ sâm.
Người đàn ông đi chân trần, mặc đồng phục tù nhân rách nát, trên người có nhiều vết thương đẫm máu, da thịt lộ ra ngoài.
Đôi mặt hẹp dài của hắn vô cùng nham hiểm, tràn đầy khí tức chết chóc, tựa như vừa mới bước ra từ trong địa ngục.
“Ba năm rồi, cuối cùng cũng ra khỏi đó. Chậc chậc, bọn mày đã chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của tao chưa?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm về nơi xa, nơi một tòa nhà màu xám âm trâm đứng sừng sững giữa khu rừng rậm rạp với bầu không khí ngột ngạt áp bức.
Đó là một nơi khủng khiếp, nhà tù Guantanamo bí ấn!
Nhà tù Guantanamo, nhà tù quốc tế ít được người ta biết đến, là mộ của những kẻ độc ác nhất trên thế giới trong lời đồn.
Người bị nhốt ở đây là những con ác ma đáng sợ nhất trên toàn thế giới.
Những kẻ thương lái buôn bán vũ khí xuyên quốc gia, trùm ma túy, thủ lĩnh phản loạn vũ trang, thủ lĩnh lính đánh thuê và kẻ thực hiện tấn công khủng bố.
Tùy tiện lấy một người ra cũng đều là một nhân vật gây chấn động một phương.
Thế giới Úy Lam có năm khu vực lớn, mỗi một khu vực đều do rất nhiều quốc gia tạo thành.
Nhà tù này được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, được quốc gia M của khu vực BM cai trị, đã thiết lập mười tám cấp độ chướng ngại vật chết chóc không thế vượt qua và còn có 5000 quân liên minh quanh năm đóng quân.
Không chỉ vậy, ba mặt của nơi đây được bao bọc bởi biển và mặt còn lại là rừng rậm khắc nghiệt đầy rẫy bom mìn.
Với biện pháp phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, nhà tù này chưa bao giờ có tù nhân vượt ngục kế từ ngày được xây dựng, được cho là nhà tù mà ngay cả thần chết cũng không thể rời khỏi.
Nhà tù này chắc chắn là cơn ác mộng đối với tất cả những kẻ đã làm chuyện ác!
Cũng vì sự tự tin này mà nhà tù có một quy định đặc biệt và vô lý.
Chỉ cần một tù nhân có thể trốn thoát khỏi nhà tù này thì tù nhân đó sẽ không bị truy cứu tội lỗi của mình nữa.
Cho dù tội lỗi mà kẻ đó phạm phải nặng tới mức nào!
Mà người này sẽ được gọi là Thần Chết!
Trong 90 năm, quy định này đã khiến vô số tù nhân lựa chọn trốn thoát khỏi nhà tù bất kể đã thất bại biết bao nhiêu lần!
Nhưng, chưa có một tù nhân nào có thế trổn thoát thành công, hầu hết họ đều đã biến thành một cái xác không hồn.
Vết thương trên người người đàn ông không phải do đánh nhau với sói đồng cỏ mà là do trốn thoát khỏi nhà tù khủng khiếp đó!
Với hắn mà nói, giết chết mấy con sói không khác gì giết chết mấy con chuột!
Hắn tên là Trần Phong, là người đầu tiên vượt qua bức tường nhà tù trong lịch sử của nhà tù này.
Đúng lúc này, sáu bảy cai ngục trang bị súng dài từ bãi cỏ lao ra, người cầm đầu là cai ngục Ryan dùng súng nhắm thẳng vào đầu Trần Phong, hét lên bằng tiếng anh chuấn của nước M: “Trần Phong, giơ tay lên, không được cử động!”
Mặc dù dùng súng chĩa vào Trần Phong, nhưng Ryan vẫn không hề thả lỏng chút nào, ngược lại cực kỳ căng thẳng.
Vừa rồi, hắn ta thông qua camera nhìn thấy một kẻ biến thái cùng cực, mười tám tầng phòng thủ chết chóc, mỗi tầng đều rất khủng bố nhưng kẻ này lại có thể tay không xử lý chúng!
Có một tầng trong đó, kẻ này dùng tay không xử lý mười hai chiến xa có súng đặc chủng!
Trần Phong rất bình tĩnh, hơi thở cũng không nhanh hơn chút xíu nào.
Hắn nhìn chằm chằm Ryan với đôi mắt đỏ như máu, dùng giọng tiếng Anh lạnh như băng nói: “Nếu không phải tao cố ý ở lại đây để từ biệt với mày, mày tưởng rằng chỉ với mấy người bọn mày là có thể đuối theo tung tích của tao ư? Mày thử nổ súng xem, xem tao biến thành thi thể hay bọn mày biến thành thi thể!”
Một câu nói cực kỳ bá đạo khiến Ryan không khỏi hít hà một hơi.
Hắn ta không phủ nhận việc đối phương thực sự có khả năng đó!
Không chỉ thế, tên đàn ông điên cuồng này còn rất tàn nhẫn, một khi ra tay tuyệt đối sẽ không đế lại người sống.
Những cái xác nằm trong nhà tù Guantanamo là minh chứng tốt nhất!
Tay cầm súng của hắn ta chảy mồ hôi, trong lòng suy đi tính lại, rốt cuộc có nên nổ súng hay không.
Mưa phùn rơi tí tách, không khí vô cùng căng thẳng!
Vào thời khắc mấu chốt này, từ trong nhà tù lạnh lẽo phía xa vang lên tiếng reo hò cổ vũ.
Chính những tù nhân khác trong ngục đang tụ tập lại, reo hò sùng bái: “Cung kính tiễn Thần Chết ra tù, cung kính tiễn Thần Chết ra tù!”
Hết lần này đến lần khác, tiếng reo hò tựa như những âm thanh thê lương vang vọng bên tai Ryan!
Điều này quả thực không thể tưởng tượng được, tù nhân bị nhốt ở nơi này không ai không phải bá chủ một phương, hiện tại thế mà lại vì một người mà đoàn kết reo hò đưa tiễn.
Những kẻ hung ác đầy lệ khí đó với giọng nói trầm thấp đã đưa tên của Thần Chết vào mây đen, bao trùm khắp nơi!
Từ đây, Thần chết cuối cùng cũng rời khỏi địa ngục, bước vào nhân gian!
“Rút lui!”
Dưới áp lực khủng khiếp, cuối cùng Ryan từ bỏ việc nố súng.
Bị đôi mắt đỏ như máu của Trần Phong nhìn chằm chằm, hắn ta từ từ lui về sau.
Hắn ta không dám lấy mạng của mình ra đế đánh cược, bởi vì thứ hẳn ta đang phải đối mặt chính là Thần Chết thực thụ, bị nỗi sợ với Thân Chết chi phối!
“Trở về nói với chủ nhân của bọn mày, thế giới này không có thần, nếu có cũng sẽ bị tao giết
sạch!”
Trần Phong cười khẩy, ném thi thể sói đồng cỏ trong tay xuống vũng nước khiến nước bắn tung tóe!
Sở dĩ giữ lại mấy con sói đồng cỏ để chơi chính là để giết thời gian chờ Ryan tới và để Ryan mang những lời này về.
Thật nực cười khi những kẻ đứng trên cao đó lại tự phong mình là thần!
Mặc kệ là người hay là thần, chỉ cần có gan dám làm nhục quê hương của hắn, Long Quốc, đều sẽ bị giết hết!
Rời khỏi chổ này, tìm một chỗ ấn nấp, Trần Phong múc nước bùn từ trong vũng nước lên đế rửa mặt.
Máu trên mặt trôi đi, lộ ra khuôn mặt sắc bén như được khắc bằng dao!
Đúng lúc này, “fâm” một tiếng, có hai người bất ngờ từ trong bụi cỏ nhảy ra, cùng mặc đồng phục tù nhân.
Trong đó có một người đàn ông vạm vỡ với mái tóc đen và đôi mắt xanh đang thở hổn hển, tay phải ôm tay trái, trông khá chật vật.
Toàn bộ cánh tay trái của hắn ta đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt hoàn toàn.
Mà trên người hắn ta ít nhất có bảy tám vết thương, trong đó có một vết thương sâu đến mức thấy được cả xương trắng!
“Có thế một mình hù dọa sáu bảy tên cai ngục có vũ trang quả thực không phải chuyện ai cũng có thế làm được, cả đời này Andre tôi hiếm khi bội phục một người, Phong Tử, anh chính là một trong số ít đó!”
Kìm nén cơn đau ở cánh tay, Andre nói tiếng Anh chuấn E, vẻ mặt khá là hưng phấn.
Cuối cùng cũng thoát khỏi nhà tù Guantanamo, từ này về sau, hắn ta có thể được tự do rồi.
Người đàn ông này chính là thủ lĩnh súng ống đạn dược khiến người ta nghe tên cũng đã sợ vỡ mật.
Trên tay hắn ta ít nhất có hơn trăm mạng người, từng là tội phạm bị truy nã ở nhiều quốc gia, được mệnh danh là Lang Đồ!
Tội hắn ta phạm phải, bắn chết mười nghìn cái đầu cũng không trả hết nối.
Giờ hắn ta đã thoát khỏi nhà tù đó, tất cả đã không còn cần truy cứu.
“Lang Đồ, chúng ta đúng thật phải cảm ơn Phong Tử, nếu không nhờ tên Thần Chết biến thái phá hỏng mười tám tầng chướng ngại vật chết chóc, với khả năng của tao và mày, căn bản không thể rời khỏi nhà tù đó!”
Tù nhân còn lại là một người phụ nữ có mái tóc vàng xoăn và đôi mắt màu xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp ngay cả khi nhiễm bấn cũng không thế che giấu được.
Người ngợm cô ta đầy máu, cũng có bốn năm chỗ bị thương nhưng lại giống như không hề đau chút nào, khuôn mặt nở nụ cười làm say đắm lòng người.
Bên dưới bộ đồng phục tù nhân bó sát của cô ta là ngọn đồi cao ngất ngưỡng, mỗi khi di chuyển chúng đều dập dờn lên xuống.
Người phụ nữ này tên là Hỏa Tháp, được biết đến với cái tên ngọn lửa dục vọng.
Đúng như cái tên gọi của mình, ngay cả khi mặc đồng phục tù nhân, cô ta vẫn có nét quyến rũ mê hoặc lòng người.
“Con người tao không thích có người khác đi theo sau mình, tốt nhất bọn mày đừng đi theo tao nữa, nếu không sẽ nguy hiếm lắm đấy!”
Trần Phong sớm đã biết hai người này đi theo sau mình, nhưng vì đế chia sẻ một ít hỏa lực nên hắn mới không đế ý.
Tính tình Andre vốn cứng rắn, lần này đi theo sau Trần Phong đế trốn khỏi nhà tù đã là một việc hẳn ta cho là rất đáng xấu hố.
“Biết rồi Phong Tử, đường sau này tôi sẽ tự đi, hy vọng sau này chúng ta có thế gặp lại, lần này coi như Lang Đ’ô tôi thiếu anh một ân tình!”
Andre ôm cánh tay, nhảy vào rừng, biến mất sâu trong rừng.
Hỏa Tháp lại không có ý định rời đi mà kéo cổ áo xuống.
Khe rãnh trắng nõn kia quả thực rất hấp dẫn.
“Phong Tử, phía trước có đồn trú với bãi mìn. Tôi là con gái không thể tự vượt qua được, nếu anh có thế giúp tôi, anh muốn thế nào cũng được!”
Hỏa Tháp vươn lưỡi liếm môi, đong đưa thân mình, nhìn Trần Phong đầy quyến rũ.
Trần Phong nheo mắt nhìn lướt qua người Hỏa Tháp, cười khấy: “Đừng diễn nữa, cô và Lang Đồ có thể theo tôi ra đây đã thể hiện thực lực của cô fôi!”
“Lang Đồ hung ác được mệnh danh là trảm trăm người, hắn ta đã đứt một cánh tay rồi, cô lại chỉ bị thương nhẹ, giả vờ yếu ớt làm cái gì?”
“Quan trọng hơn là, mặc dù co có thân mình khiến bất kỳ tên đàn ông nào cũng phải thèm muốn, nhưng cô cũng là một ả đàn bà giấu độc dưới chân, ngủ với cô đều chết hết. Chẳng phải quản giáo tiền nhiệm đã chết như vậy sao?”
“Tôi trở về còn có chuyện rất quan trọng phải làm, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ đại chiến trăm hiệp trên giường với cô!”
Mười tám tầng chướng ngại vật chết chóc, mỗi tầng đều rất khủng khiếp, nhiều nơi đến cả Trần Phong phải nhờ may mắn mới qua cửa.
Andre và Hỏa Tháp có thế đi theo sau hắn đã chứng minh một chuyện, hai người này chắc chắn sở hữu sức chiến đấu khủng bố mạnh nhất.
Hiện tại nguyện vọng duy nhất của Trần Phong là được trở lại Long Quốc, có chuyện rất quan trọng phải làm, căn bản không có thời gian tán tỉnh ả phụ nữ độc ác này.
Hỏa Tháp thất vọng lắc đầu, cười nhạt nói: “Thật đúng là một tên thẳng nam không hiếu phong tình, có điều lần này cũng phải cảm ơn anh. Giống Lang Đồ, cũng coi như tôi thiếu anh một ân tình. Ân tình của hai chúng tôi được biết bao nhiêu người tha thiết mà không có được đấy, đặc biệt là tôi đây, làm gì cũng được, anh hiểu mà!”
Nói xong, thân thế Hỏa Tháp nhảy lên mấy cái, giống như bóng ma biến mất trong rừng!
Sau khi tiễn hai người đi, Trần Phong ngẩng đầu nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa tạt vào mặt mình.
“Sự kiện Thiên Huyết khiến mình ngã xuống
thần đàn, đã ba năm rồi, tao sẽ về nhanh thỏi, bọn mày phải từ từ trả lại những thứ bọn mày đã nợ cho tao!”
Thanh kiếm sắc bén màu trắng chỉ thuộc về chiến thần kia, ngoài Trần Phong hắn, còn ai xứng có được nó?
Phần nhiệt huyết đó phải thuộc về quốc gia vinh quang vô thượng dưới sự chứng kiến của lá cờ đỏ tươi thiêng liêng!
Cần phải tìm lại phần ký ức đã bị đánh mất!
Người phụ nữ có vẻ đẹp tuyết thế kia sẽ cho tôi một câu trả lời ngụy biện như thế nào đây!
Khi có được thanh kiếm sắc bén trong tay, tôi sẽ dùng máu tươi của ba kẻ tự cho là cao cao tại thươnq kia để tế môt cu qià.
Truyện Chiến Binh Tử Thần - Trần Phong (FULL) : chương 1: vượt ngục
Chiến Binh Tử Thần - Trần Phong (FULL)
-
Ss Tần
Chương 1: Vượt ngục
Danh Sách Chương: