Tống Tử Hề hắng giọng, hấp dẫn ánh mắt mọi người trên thuyền, rồi giả vờ giả vịt, mở miệng thì thầm:
- Đại học chi đạo, tại minh minh- đức, tại thân dân, tại chỉ ở chí thiện...
Nàng vừa đọc, vừa gật gù đắc ý, giống như tiên sinh dạy học.
Tần Vi Mặc nghe nàng đọc xong, mỉm cười, nhìn về phía thiếu niên nói:
- Tỷ phu, câu nói này ngươi nghe qua thấy sao?
Thật ra chỉ cần là thư sinh chuẩn bị khảo thủ công danh, đều biết câu nói này.
Dù sao những lời này đều là trong sách khoa cử khảo thí, một trong tứ thư.
Nhưng đối với nữ tử không cần khảo thủ công danh mà nói, biết câu nói này thật không đơn giản.
Thời đại này, mười người có chín người không đọc sách, thậm chí không biết chữ.
Cho nên đối với nữ tử mà nói, nhận biết một ít chữ, đọc qua một ít sách, thậm chí biết mấy bài thơ từ, đều là chuyện đáng giá để khoe và tự hào.
Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng nếu Nhị tiểu thư đem vấn đề ném qua hắn đương nhiên sẽ không thể không nể mặt, đáp:
- Lời này xuất từ « Lễ Ký, Đại Học », tương truyền là từ Tằng tử, nhưng hẳn là một vài nho gia phía sau. Ý là, tôn chỉ đại học ở chỗ phát dương quang minh chính đại phẩm đức, ở chỗ khiến người vứt bỏ cũ tạo mới, ở chỗ khiến người đạt tới cảnh giới hoàn thiện nhất... Lại đơn giản mà nói, chính là ở chỗ thể hiện rõ ràng bản tính con người vốn có, tự thân tiềm chất, lại suy bụng ta ra bụng người, khiến người người đều bài trừ xấu xa mà ăn năn hối lỗi, đã tốt còn muốn tốt hơn, khiến con người hoàn thiện nhất đồng thời giữ nguyên bản chất không thay đổi...
Trên hai con thuyền nhỏ trong hồ.
Các thiếu nữ đều an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi đáp.
Dưới ánh trăng, thân ảnh đứng ở mũi thuyền cao thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, ánh mắt thanh tịnh kiên nghị, âm thanh cũng âm vang sáng tỏ, không kiêu ngạo không tự ti, cũng không giống thư sinh yếu đuối già mồm khác, cũng không có vì ở rể mà tự ti khiếp nhược, bộ dáng thần thái khí chất kia, càng nhìn thì trong lòng các thiếu nữ càng rung động, mắt sáng lấp lánh như ảnh phản chiếu ánh sao dưới hồ.
Thiếu nữ ôm kiếm cách hắn rất gần, mặt cũng không đổi nhìn hắn.
Chờ hắn đáp xong, hai con thuyền nhỏ trong nháy mắt yên tĩnh.
Lập tức, Tần Vi Mặc phá vỡ yên tĩnh, mỉm cười nói:
- A Tử, đáp án này thế nào? Có giống của ngươi hay không ?
Tống Tử Hề nhếch miệng nói:
- Qua loa, thứ trên sách vở mà thôi, người đọc sách đều biết.
Tần Vi Mặc mỉm cười nhìn về phía thiếu niên trên thuyền nhỏ kia, ôn nhu khích lệ nói:
- Tỷ phu rất lợi hại.
Lạc Thanh Chu chắp tay, không nói tiếp.
Bách Linh đang chèo thuyền cũng nở nụ cười xinh đẹp, học ngữ khí của nhị tiểu thư nói:
- Cô gia rất lợi hại nha.
Lạc Thanh Chu nhìn chỗ khác, không để ý tới nàng.
Hai con thuyền nhỏ chậm rãi ung dung rẽ nước trên mặt hồ, rất nhanh đã đến chỗ có hoa sen.
Tuy vào đông, nhưng hồ nước này ấm áp, một năm bốn mùa đều có hoa sen nở, trắng hồng đỏ đều có, là phong cảnh đẹp nhất của Nguyệt Dạ Thính Vũ vào tháng này.
Tần Vi Mặc mỗi lần tới, đều thích dạo vòng quanh những khóm sen này, hái chút đài sen, tách vài cánh hoa, bên cạnh thuyền chơi một lát, trở về tâm tính trẻ con, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.
Lúc này, Mạnh Vũ Lam đột nhiên lại mở miệng hỏi:
- Lạc công tử, ta có một câu, công tử có thể giải đáp không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng lại nghĩ đến huynh đệ nhà nàng yêu thích nam phong, nói:
- Mạnh cô nương, mời nói.
Mạnh Vũ Lam hai đầu lông mày khí khái hào hùng bừng bừng, cất cao giọng nói: - Quân tử theo dòng chảy; Mạnh mẽ, trung lập mà không nghiêng; Mạnh mẽ. Nước nhà, không thay đổi nguyên tắc; Mạnh mẽ. Quốc vô đạo, đến chết không thay đổi; Mạnh mẽ. Những lời này, không biết giải thích thế nào?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng lại, đáp:
- Câu này xuất từ 《 Trung Dung 》 chương 10, ý là phẩm đức cao thượng, tuân theo dòng chảy mới gọi là mạnh. Bảo trì trung lập mà công bằng, đây mới là thật mạnh. Quốc gia chính trị yên ổn không thay đổi chí hướng, đây mới là thật mạnh. Quốc gia chính trị rối ren vẫn kiên trì phẩm hạnh, cận kề cái chết không thay đổi, đây mới thật là mạnh.
Mạnh Vũ Lam trong mắt lộ ra kinh ngạc, gật đầu nói:
- Lạc công tử quả nhiên đọc sách thành kho, Tứ thư Ngũ kinh từ ngữ ý nghĩa đều thuộc làu, hạ bút thành văn, ngay cả chương thứ mấy đều nhớ rõ ràng, bội phục, bội phục.