Thành Quốc phủ.
Trong hậu hoa viên chiếm diện tích mấy chục mẫu, Nhị quản gia Vương Thành đang chỉ huy bọn hạ nhân vận chuyển giả sơn.
Một tên hạ nhân từ cổng vòm vội vàng đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài tiếng.
Vương Thành nhẹ gật đầu, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu, hắn đi tới một tòa lương đình bên trong hồ nước.
Một tên trẻ tuổi mặc áo xanh đang ở bên trong đình chờ hắn, thấy hắn đến, lập tức tiến lên thấp giọng nói:
- Thúc phụ, tiểu tử kia rời phủ.
Thần sắc Vương Thành cứng lại:
- Là muốn ra khỏi thành sao?
Người trẻ tuổi lắc đầu, thấp giọng nói:
- Tạm thời không biết, ta để cho người của ta đi theo sau. Bất quá dựa theo quy củ, một tháng kỳ hạn còn chưa tới, còn có chín ngày hắn mới có thể ra thành tế bái.
Lập tức liếc mắt nhìn hai phía, lại thấp giọng nói:
- Thúc phụ, muốn sớm động thủ hay không? Những người kia cũng đã chờ không kịp, muốn nhanh cầm tiền đi đường, dù sao đều là tội phạm giết người, không dám đợi quá lâu.
Vừa nghe lời này, Vương Thành lập tức sầm mặt lại, quát khẽ:
- Ngu xuẩn! Động thủ trong thành, ngươi sợ thời gian ngươi sống quá dài? Không nói tiểu tử kia bây giờ đã là người Tần gia, cho dù còn là người Thành Quốc phủ ta, cũng tuyệt không thể động thủ trong thành! Dù sao cũng là tú tài, lại là Tam công tử Thành Quốc phủ chúng ta, nếu bị điều tra ra, ngươi ta chết không quan trọng, liên lụy đến Thành Quốc phủ, liên lụy đến Nhị công tử sang năm khảo thí, ai cũng gánh không được cái trách nhiệm này.
Người trẻ tuổi biến sắc, vội vàng nói:
- Thúc phụ yên tâm, ta sẽ nói qua với bọn hắn. Cùng lắm thì cho bọn hắn thêm một chút tiền, để bọn hắn chờ thêm mấy ngày.
Sắc mặt Vương Thành thâm trầm, ngữ trọng tâm trường nói:
- Vương phác, ngươi phải nhớ kỹ, Thành Quốc phủ chúng ta bây giờ tuy không có người đình làm quan trong triều, nhưng dù sao có mang theo tước vị, người đã từng đắc tội cũng không ít. Nếu gà nhà bôi mặt đá nhau bị người khác nắm được điểm yếu, cho dù chỉ là tin đồn thất thiệt, cũng sẽ bị những địch nhân kia công kích chính trị. Đến lúc đó Nhị công tử cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, lão gia cùng Đại phu nhân chờ đợi, chỉ sợ đều sẽ thất bại. Ngươi ta chính là bồi lên đầu người của cả nhà đều không đủ dùng.
- Nhớ kỹ, chuyện này, nhất định phải chú ý cẩn thận, Đại phu nhân lần đầu tiên để ngươi làm việc, mà còn là chuyện quan trọng như vậy, ngươi nếu làm tốt, đến lúc đó Thành Quốc phủ tự nhiên có một chỗ của ngươi. Người trong nhà người, về sau cũng không lo ăn mặc. Mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi, về sau nếu muốn đi Ngọc Kinh, Đại công tử Nhị công tử đều sẽ hỗ trợ trông nom một hai. Về sau Đại công tử Nhị công tử lên như diều gặp gió, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi. Những chuyện này, trong lòng ngươi phải hiểu, chính ngươi phải không chịu thua kém, biết chưa?
Mặt mũi Vương Phác tràn đầy ngưng trọng, cúi đầu cung kính nói:
- Thúc phụ yên tâm, chuyện này, chất nhi cam đoan làm thật tốt, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Đại phu nhân.
- Nhớ kỹ, chuyện này không quan hệ gì đến Đại phu nhân, cũng không có bất cứ quan hệ nào cùng Thành Quốc phủ. Ngươi nếu có sơ suất gì, ngươi biết nên làm cái gì rồi đó?
- Chất nhi hiểu rõ!
- Đi thôi.
...
Trên đường phố rất náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu mua cho Tiểu Điệp hai chuỗi mứt quả liền mang theo nàng xuyên qua cầu hình vòm, đi tới Đông nhai chuyên bán thương phẩm cho văn võ.
Chăm chú chọn lựa mấy cửa hàng, hắn đứng lại trước cửa một cửa hàng trong đó.
Bảng hiệu bên trên lối vào cửa hàng, viết vài chữ to rồng bay phượng múa: Lam Sơn Văn Võ các.
Từ cửa ra vào nhìn bên trong một chút, lầu một bán thư tịch, lầu hai hẳn là bán vật dụng luyện võ.
Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp tiến vào cửa hàng.
Rất nhanh, một điếm tiểu nhị tiến lên đón, gặp hắn một thân nho bào, thân thể gầy gò, đầy người thư khí, vội vàng cười rạng rỡ nói:
- Vị công tử này, là đến mua sách, hay là đến mua bút mực giấy nghiên các vật dụng khác? Lầu một lầu hai chúng ta cái gì cần có đều có, công tử cứ việc tùy ý chọn lựa, chất lượng tuyệt đối thượng thừa.
Lạc Thanh Chu nhìn lầu hai một chút, nói:
- Lầu hai cũng là bán những thứ này?
Mặt mũi điếm tiểu nhị tràn đầy nhiệt tình nói:
- Đúng, lầu hai bán vật liệu đắt hơn lầu một một chút, công tử nếu cảm thấy hứng thú, trước tiên có thể đi lên xem một chút.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm, mang theo Tiểu Điệp lên lầu.
Lầu hai bày biện mấy hàng giá sách, ngoại trừ thư tịch ra, còn có bút mực giấy nghiên cao cấp, quạt xếp túi thơm ngọc bội các loại phối vật cho thư sinh.
Trong góc kia, thậm chí còn trắng trợn trưng bày các loại xuân cung đồ sách, đều là chế tác tinh mỹ.
Điếm tiểu nhị không dám đi quá gần, ở phía sau hai người mấy bước, mà không có lắm miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình, mặc hắn tự mình quan sát chọn lựa.