Thanh ma kiếm đáng giá...?
"Alice! Alice! Giúp anh mày với Alice!"
Đó là một ngày trước khi hành quân.
Tôi đang định nghỉ ngơi hôm nay để hồi phục năng lượng, nhưng...
"Sao mà cái mồm của cậu lúc nào cũng oang oang từ sáng cho đến tối vậy? Những binh linh khác lúc nào cũng phàn nàn về việc phòng này quá ồn ào đấy. Cậu là chỉ huy nên hãy học cách giữ bình tĩnh đi."
Bên trong căn phòng mà chúng tôi được cấp cho, Alice đang ngồi trên giường tháo lắp khẩu shotgun để lau chùi nó.
"Đường đường là chiến binh của một tổ chức xấu xa mà lại phải lo người khác nói gì về mình à! Quan trọng hơn, đây là một vấn đề nghiêm trọng đấy!"
Alice thở dài một hơi rồi đặt khẩu shotgun xuống, xong thay đổi tư thế để nghe xem tôi định nói gì.
"Rồi, là chuyện gì? Cậu lại chọc giận Snow hay là cậu đã làm trò gì quá đáng với cố vấn hả?"
"Làm ơn hãy cho anh mày chút tiền trợ cấp đi!"
.....
"Cậu vừa nói cái chi cơ?"
"Anh nói là làm ơn cho anh mày chút tiền trợ cấp đi! Anh lỡ dùng hết tiền để bao mọi người đi uống tôi qua rồi. Làm ơn đi mà Alice! Anh đang rất cần tiền!"
Mặc dù Alice là một Android, nhưng em ấy vẫn nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ. Sau đó, em ấy móc cái ví ra.
"Nếu cậu đang định dùng nó vào mấy thứ vô dụng, thì đừng bao giờ nghĩ đến việc xin trợ cấp từ tôi. Nói xem, cậu định làm gì với số tiền này?"
"Để mua một thanh ma kiếm! Một thanh ma kiếm! Có một người chuyên bán ma kiếm vừa mới đến lâu đài này!"
Đúng vậy, là một thương nhân ma kiếm.
[Ma kiếm ở đây là "ma" trong ma thuật (magical sword) chứ ko phải là "ma" trong ma quỷ]
Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì có vẻ giống ma thuật kể từ khi tôi đặt chân lên hành tinh kiểu fantasy này.
Nên từ rất lâu rồi, tôi lúc nào cũng muốn cái thanh ma kiếm mà Snow lúc nào cũng mang theo bên mình.
Nếu tôi có thanh ma kiếm đó, thì cho dù tôi không sử dụng được ma thuật đi chăng nữa, thì có khả năng tôi cũng có thể trở thành một người đặc biệt.
Không, nếu tôi có thể gửi cái thanh ma kiếm đó cho kisaragi tiến hành nghiên cứu, thì có khả năng họ sẽ có thể tạo thêm nhiều bản copy nữa.
Nếu điều đó xảy ra, thì điều đó sẽ mang lại nhiều lợi ích to lớn cho Kisagari.
Tôi tiếp tục nói lan man với Alice — —
.
.
.
"— — Quá đắt! Nó đáng giá bốn tháng lương của tôi đấy! Nên làm ơn đi mà ông chủ, tôi quen ông cũng lâu rồi mà.... Ít nhất cũng hãy giảm giá một chút cho tôi đi, một chút cũng được!"
"Xin hãy dừng lại đi Snow-san... Tôi rất tri ân cô vì cô là khách quen, nhưng vẫn còn những người khác mang muốn có thanh kiếm này nữa..."
Trong sân sau của lâu đài... Snow đang bám vào chân của tên thương nhân đang bán thanh ma kiếm đó ngay giữa đám đông.
"Này Alice, nhìn đằng kia kìa. Có một đứa con gái nghèo nàn bẩn thỉu đang cố hết sức để mặc cả kìa."
"Số 6, cậu... thỉnh thoảng hay nói mấy thứ đáng ngạc nhiên đó nhỉ. Tôi không ngờ là cậu lại có quyền nói điều đó đấy."
Nghe thấy chúng tôi cứ nói qua nói lại, Snow trừng mắt nhìn về phía chúng tôi và đột nhiên nở một nụ cười rợn tóc gáy.
"Thật là trùng hợp đấy, Số 6. Hai người cũng đến đây để mua ma kiếm à? Nếu là người mới thì sẽ rất khó để biết được đâu là hàng tốt đâu. Hay là để tôi giúp hai người nhé? Đổi lại..."
"Nếu cô mà muốn tiền thì tôi sẽ không cho cô vay một cắc nào đâu."
Ngay sau khi tôi cắt lời cô ta, Snow ngay lập tức rơi vào im lặng.
"Xin cậu đấy Số 6! Đừng như thế mà, làm ơn cho tôi vay chút tiền đi! Nếu cậu làm thế, thì chừng nào tôi còn nhớ, thì tôi nhất định sẽ đền ơn báo đáp mà!"
"Có cl! Một con não cơ bắp như cô thì chắc là sẽ quên sau 5 phút thôi!"
Trong khi tôi đang cố thoát khỏi Snow đang bám vào tôi, Alice nhấc một thanh kiếm được đặt trên một mảnh vải lên.
"Ah! Khoan đã Alice! Chị đã nhắm vào cái đó rồi! Nó có hơi sớm để một đứa trẻ có thể sử dụng đấy! Quan trọng hơn, tiền của ai thì cũng là tiền, nên Alice ơi, làm ơn cho chị mượn tiền đi!"
"Tôi không biết là cô nghĩ gì mà lại dám đi mượn tiền của tôi sau khi gọi tôi là đứa trẻ đấy."
Sau khi kiểm tra kỹ càng thanh kiếm mà Alice vừa cầm lên, Alice đưa tiền cho ông chủ cửa hàng.
"Này ông già, tôi sẽ mua cái này."
"Ah~, cảm ơn quý khách!"
"Ahhh!"
Alice lạnh lùng mua thanh kiếm mà Snow muốn ngay lập tức.
"Thật đáng thương làm sao, rất tiếc nhưng thanh kiếm này không thuộc về cô, MÀ LÀ TÔI! Bây giờ nó đã thuộc về Số 6! Ahaha! Cảm thấy như nào khi thanh kiếm mà cô muốn bị người khác mua ngay trước mắt? Mỗi khi cô nói chuyện với tôi, nếu cô kết thúc bằng câu 『Số 6-sama tôi thực sự rất ngượng mộ cậu』, thì chắc có thể tôi sẽ cho cô thanh kiếm đó đấy~!"
"Kughhhhh…! cậu... tuy cậu là chỉ huy nhưng lòng dạ con người cậu hẹp hòi như thế nào vậy. Số 6-sama tôi rất ngưỡng mộ cậu!"
Tôi chỉ định đùa thôi, nhưng mà Snow lại sẵn sàng nói mà không một chút do dự, nó khá là xấu hổ.
"Cái con này, tại sao trong mắt cô lại có lửa khi nói câu đó vậy hả...! Cô sẵn sàng vứt đi danh dự của mình chỉ vì cái thanh ma kiếm đó sao...!?"
"Heh... Nếu bây giờ tôi mà không mua cái thanh ma kiếm đó, thì khả năng cao là tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được chạm vào nó nữa. Nên do đó...! ...Huh? Này Alice. Cái thanh ma kiếm em vừa mới mua đâu rồi? Số 6 cũng không có nó. Số 6-sama tôi rất ngưỡng mộ cậu."
Nghe Snow nói thế, tôi liền quay sang Alice, và quả thật em ấy đang không cầm thanh kiếm vừa mới mua.
"Tôi đã tháo nó ra và gửi nó đi rồi."
"cái gì cơ?"
Snow và tôi nghiêng đầu trước câu trả lời của Alice.
"Tôi đã tháo thanh kiếm đó ra thành những mảnh nhỏ và gửi nó đi rồi."
"Huh?"
Các nhân viên của Kisagari đã vui vẻ nghiên cứu thanh ma kiếm mà Alice vừa mới gửi thông qua thiết bị dịch chuyển di động.
....
-To be không tình iu-