Đấu giá hội vẫn tiếp tục diễn ra, không khí ngày càng kịch liệt, thậm chí từng xuất hiện vài món Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo, Lạc Nam cũng đấu giá được hai loại Huyền cấp linh thảo lần lượt là Hương Linh Thảo, Hoa Tình Chi
Mặc dù hai thứ này đẳng cấp không cao, nhưng Lạc Nam vừa nghe xong đã lập tức cạnh tranh đấu giá khiến mấy người Tần Mộng Ảnh không hiểu ra sao.
“Ngươi không phải Luyện Đan Sư, mua linh thảo làm gì?” Tần Mộng Ảnh ném qua ánh mắt tò mò.
“Bí mật” Lạc Nam thần bí đáp trả, trong lòng hơi đổ mồ hôi, hắn đã từng nghiên cứu sơ qua Nhẫn Hắc Lâu của Tà Hoàng để lại, mà bên trong có cách thức điều chế Ma Niệm Đan cùng Liệt Tình Hương.
Hai loại linh thảo vừa mua được chính là nguyên liệu chính để luyện chế Liệt Tình Hương, Lạc Nam làm sao dám nói?
Nhờ Liệt Tình Hương mà tên này chiếm được Diễm gia hai vị công chúa, ăn tủy mới biết vị, hắn từ lâu đã nuôi ý định luyện chế loại dâm dược này phòng thân, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.
“Hừ, ra vẻ thần bí” Tần Mộng Ảnh bĩu môi, nhìn vẻ mặt tên này rõ ràng đang đánh chủ ý quái quỷ gì.
Lạc Nam ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng không biết Liệt Tình Hương tồn tại, hắn chỉ sợ với kiến thức kinh người của một Luyện Hư Kỳ, Tần Mộng Ảnh vạch trần ý muốn “dâm tiện” của mình.
Mà Tần Mộng Ảnh từ đầu đến giờ vẫn chưa đấu giá lần nào, chỉ chăm chú vuốt ve y phục Băng Tâm Như Mộng trong lòng, Lạc Nam thậm chí hoài nghi chỉ sợ nàng ôm nó ngủ luôn cũng không biết chừng.
…
Lý Lân trong lòng lúc này mâu thuẫn tột độ, vốn hắn nghĩ Lạc Nam có bối cảnh hết sức kinh người, muốn bám lấy bắp đùi để có tiền đồ tươi sáng, nhưng hiện tại Lạc Nam lại đắc tội hai lão quái vật là Huyết Thường và Phàm Không, khiến hắn không biết có nên tiếp tục giữ vững lập trường của mình hay không.
Mà Lý Trúc Loan lúc này cũng giận dữ phi thường, đường đường hai tên tiền bối lão quái vật mà lại cùng lúc đứng ra uy hiếp một người trẻ tuổi, nếu không phải trưởng lão Lý gia kịp thời ngăn chặn, chỉ sợ với bản tính ngây thơ của nàng đã sớm chửi ầm lên.
Lại vài ngày trôi qua, hầu hết các tu sĩ có mặt đều tỏ vẻ hài lòng với Đấu giá hội lần này, người có tiền thì mua được thứ tốt, kẻ không tiền thì được mở mang tầm mắt, gia tăng kiến thức, xem như chuyến đi này không tệ rồi.
Lúc này trên sân khấu, Thành Bích vừa giao dịch xong một kiện Địa Cấp vũ khí, bầu không khí bắt đầu ngưng trọng, không ít người hô hấp dồn dập, bởi vì mọi người đều biết một điều.
Thiên cấp sắp xuất hiện…
Quả nhiên, Thành Bích nhìn quanh hội trường một vòng, cất tiếng trong trẻo nói: “Vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này sắp xuất hiện, bất quá lần này đấu giá không dùng Linh Thạch”
“Không dùng linh thạch?” Đám người một mặt khó hiểu.
“Thành Bích chấp sự có thể nói rõ hơn không?” Một Hóa Thần kỳ lên tiếng hỏi, đây là lần đầu Đa Bảo Các không dùng Linh thạch để trao đổi vật phẩm, đương nhiên cũng là lần đầu tiên có Thiên cấp vật phẩm được bán đấu giá.
“Đơn giản thôi, vật phẩm Thiên Cấp này là do một vị đạo hữu nhờ Đa Bảo Các đấu giá, mục đích là trao đổi vật phẩm mình cần, nên lần này thay vì dùng Linh thạch đấu giá, các vị quan khách cần sử dụng vật phẩm vị đạo hữu kia cần” Thành Bích từ tốn giải thích nói.
“Thì ra là thế” Đám người bừng tĩnh đại ngộ, khó trách lần này Đa Bảo Các lại mang Thiên Cấp ra, thì ra là làm trung gian cho người khác.
“Được rồi, Thành Bích cũng không tiếp tục dài dòng, mời chư vị xem vật phẩm Thiên Cấp, cũng là vật phẩm cuối cùng của Đấu giá Hội lần này” Thành Bích ngưng trọng nói.
Vừa dứt lời, không gian quanh thân nàng hơi run rẩy, một khe hỡ hư không nứt ra, bên trong đi ra một tên lão già tóc trắng.
“Luyện Hư Kỳ của Đa Bảo Các!” Đám quan khách sắc mặt kính cẩn, có thể xé rách hư không là bản lĩnh của Luyện Hư Kỳ cường giả, hiển nhiên Thiên Cấp vật phẩm do đích thân Luyện Hư Kỳ hộ tống xuất hiện.
Lão già hướng Thành Bích gật đầu, bàn tay vung lên, một quyển sách cổ xưa lơ lửng xuất hiện, hơi thở tan thương theo năm tháng lập tức tràn ngập khán phòng, rung động trái tim mỗi người, hiển nhiên đây là một thứ đã tồn tại rất xa xưa.
Vô số cường giả hô hấp bắt đầu gia tốc, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm sách cổ, trong mắt tràn ngập tham lam như ẩn như hiện, hiển nhiên cực độ khác vọng với thứ này.
“Đây là một Thiên Giai Trung Phẩm Kiếm Pháp” Lời Thành Bích vừa dứt càng khiến bầu không khí kịch liệthơn bao giờ hết., thậm chí có người không nhịn được vận chuyển linh lực.
“Hừ” Hai tiếng hừ lạnh mang theo khí tức hùng hậu của Luyện Hư Kỳ cùng lúc vang lên, vô số người rùn mình, uể oải sắc mặt trắng bệch.
Chỉ thấy bên cạnh Thành Bích không biết lúc nào đã xuất hiện thêm một bà lão lưng còng, hiển nhiên đây là vị Luyện Hư Kỳ còn lại của Đa Bảo Các.
Hai vị Luyện Hư cùng nhau tọa trấn Thiên Cấp vật phẩm.
“Các vị bình tĩnh, nơi đây là Đa Bảo Các, tất cả có quy cũ rõ ràng” Ông lão đứng cạnh Thành Bích khàn khàn nhắc nhở nói, ngay cả Huyết Thường và Phàm Không cũng im lặng không dám ứng tiến.
“Khanh khách, chư vị nôn nóng cũng là bình thường, bất quá đợi Thành Bích công bố lai lịch kiếm pháp này cũng không vội” Thành Bích lên tiếng cười giải vây thu hút lực chú ý của toàn trường.
Nhìn toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào mình, Thành Bích lịch sự nhã nhặn nói:
“Thiên Cấp Trung Phẩm kiếm pháp này có tên là Đồng Tâm Kiếm Pháp, thích hợp với tu sĩ sở hữu bất kỳ loại linh căn nào, chỉ cần sử dụng vũ khí là kiếm”
“Hơn nữa còn là một bộ song kiếm pháp, giành cho hai người cùng nhau tu luyện, khi chiến đấu có thể song kiếm hợp bích, uy lực gia tăng gấp nhiều lần, có thể là phu thê, cũng có thể là huynh đệ, chỉ cần thật sự hiểu ý nhau đều có khả năng tu luyện”
Thành Bích lời nói khiến rất nhiều tu sĩ dùng kiếm hai mắt nóng rực, không ít đôi phu thê nhìn nhau, hiển nhiên giá trị của Đồng Tâm Kiếm Pháp đánh động chỗ sâu trong lòng bọn họ.
Mà Lạc Nam lúc này cũng nhìn thoáng qua cặp Tinh Ngân Song Kiếm của Tố Mai, hơi động tâm với bộ kiếm pháp này, hắn đã hứa sẽ tìm một bộ Kiếm pháp cho Tố Mai, Đồng Tâm Kiếm Pháp mặc dù nghe qua thì cần hay người song kiếm hợp bích, bất quá Tố Mai một người hai kiếm nói không chừng càng thêm thích hợp.
Bạch Tố Mai cũng nhìn ra suy nghĩ của Lạc Nam, nắm tay hắn ôn nhu nói: “Thiếp cũng không vội, tất cả tùy duyên vậy”
Lạc Nam gật đầu, hắn chưa biết chủ nhân Đồng Tâm Kiếm Pháp cần trao đổi thứ gì nên không dám hứa chắc sẽ đoạt được.
Nghĩ nghĩ, Lạc Nam nhìn qua Tần Mộng Ảnh hỏi thăm: “Nàng dùng vũ khí gì?”
“Ta không sài kiếm” Tần Mộng Ảnh mấp máy miệng nói tiếp: “Ta thích sử dụng phiến (quạt)”
“Quạt sao?” Lạc Nam âm thầm ghi nhớ, trong lòng nghĩ sau này triệu hoán ra Phiến sẽ để lại cho nàng.
Mà bên ngoài, trước ánh mắt mong đợi của vô số người, Thành Bích bắt đầu lên tiếng:
“Vị đạo hữu chủ nhân của Đồng Tâm Kiếm Pháp muốn trao đổi vật phẩm Địa Cấp Viên Mãn trở lên có thể bồi bổ hoặc trị thương linh hồn”
Tất cả quan khách sắc mặt thay đổi, bị thương linh hồn là thứ khiến tu sĩ đau đầu nhất, bởi linh hồn là địa phương yếu ớt, không may tổn thương sẽ khó chữa trị vô cùng, các loại thiên tài địa bảo có công dụng chữa trị linh hồn cũng hầu như khan hiếm nhất trên đại lục.
Đám người mặt ủ mày chau, trưởng lão Diễm gia Diễm Phong chợt đứng dậy chắp tay nói:
“Lão hủ có một góc Địa Cấp Trung Phẩm Dưỡng Hồn Thảo, có thể bồi dưỡng linh hồn tu sĩ, ta có thể bù thêm 800 Cực Phẩm Linh Thạch để đổi với Đồng Tâm Kiếm Điển”
Thành Bích hơi gật đầu, nàng nhắm mắt lại tiến hành truyền âm trao đổi với chủ nhân Đồng Tâm Kiếm Điển.
Một lát sau, Thành Bích tiếc nuối lắc đầu nói: “Địa Cấp Trung Phẩm chưa đủ, vị đạo hữu kia không cần Linh Thạch”
“Haiz” Diễm Phong tiếc nuối thở dài, hắn đương nhiên đoán được đối phương sẽ chướng mắt đồ vật của mình, chẳng qua ôm một tia may mắn đứng lên cầu may mà thôi.
“Có vị đạo hữu nào đáp ứng được không ạ?” Thành Bích thấy mọi người im lặng, nàng lên tiếng thúc giục hỏi.
Lạc Nam nhíu mày, nhớ lại lần tổn thương linh hồn do hấp tấp đột phá cảnh giới của Yên Nhược Tuyết, nếu khi đó không có mình xuất hiện chỉ sợ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, qua đó có thể thấy tổn thương linh hồn trí mạng đến nhường nào.
Chủ nhân của Đồng Tâm Kiếm Pháp yêu cầu như vậy hiển nhiên là có người thân nào đó gặp trọng thương linh hồn nặng nề.
Bản thân là một Hồn Tu nên Lạc Nam có thể chữa trị, bất quá với cường độ linh hồn hiện tại của hắn chỉ có thể lập tức trị liệu cho linh hồn tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ trở xuống mà thôi, trong lúc nhất thời hắn lâm vào do dự, ngồi im quan sát tình huống.
“Phàm Ẩn Tự chúng ta có một đóa Bạch Hồn Hoa, là một Địa Cấp Thượng Phẩm linh thảo, có công dụng chữa trị linh hồn, đề thăng tâm cảnh, nếu vị đạo hữu kia đồng ý bần tăng sẽ thuyết phục trụ trì giao dịch” Âm thanh ôn hòa pha lẫn tiếng cười của Phàm Không truyền ra.
Không ít người sắc mặt thay đổi, nếu giao dịch này thành công chẳng khác nào Phàm Ẩn Tự thực lực có bước tiến lớn, một đóa Địa cấp linh thảo đổi với Thiên cấp kiếm pháp, chỉ cần trụ trì Phàm Ẩn Tự không phải thằng ngốc sẽ tự biết làm thế nào.
Thành Bích hơi trầm ngâm, bắt đầu trao đổi với chủ nhân Đồng Tâm Kiếm Pháp, nàng hơi lắc đầu tiếc nuối nói:
“Người cần được trị thương linh hồn là một cường giả Hóa Thần Kỳ viên mãn, Địa cấp thượng phẩm vẫn chưa đủ”
Không ít người thở phào nhẹ nhõm, bọn bắn cũng không mong Phàm Ẩn Tự chiếm được món hời, một cái Bát cấp thế lực đột nhiên sở hữu thêm một loại Thiên cấp kiếm pháp, không ai dám tưởng tượng bọn hắn sẽ bành trướng đến mức nào.
Phàm Không cũng không bỏ cuộc, hắn mở miệng cười nói: “Mặc dù Bạch Liên Thảo không thể lập tức chữa trị toàn bộ hồn thương cho Hóa Thần Viên Mãn tu sĩ, bất quá có thể cầm cự tính mạng trong thời gian dài, hy vọng vị đạo hữu kia không nên bỏ lỡ a”
Mọi người một mặt im lặng không phản bác, hiển nhiên lời của Phàm Không là sự thật, tổn thương linh hồn trong thời gian ngắn còn có thể sống sót, nếu kéo dài quá lâu sẽ hồn phi phách tán, mà Bạch Liên Thảo quả thật có thể duy trì tính mạng trong thời gian không ngắn.
Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, gia hỏa Phàm Không này đã kết thù oán với mình, hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương đột ngột có thêm một cái Thiên Cấp kiếm pháp được, nếu không ngày sau rất khó giải quyết.
Nghĩ tới đây, Lạc Nam lên tiếng: “Tại hạ có cách trị tổn thương linh hồn, hy vọng được gặp mặt trực tiếp vị tiền bối kia để trao đổi, không tiện nói trước mặt người khác”
“Hừ, thí chủ này thật vô tri, tổn thương linh hồn dễ trị như vậy sao? Nói trị là trị?” Phàm Không hừ lạnh khinh thường nói.
Vô số người cũng tỏ vẻ nghi hoặc, bất quá không ảnh hưởng đến lợi ít của bọn hắn, cả đám cũng chẳng nói gì, không ít người đứng dậy rời đi, hiển nhiên Đấu giá hội lần này cũng sắp kết thúc, ở lại cũng chẳng liên quan đến mình, không khéo còn bị kẻ thù rình rập vì mua được đồ tốt.
“Có trị được hay không chẳng cần hòa thượng ngươi quan tâm” Lạc Nam cười lạnh nói.
“Chuyện liên quan đến mạng người, thí chủ lại chấp mê bất ngộ a, hy vọng có cơ hội đến Phàm Ẩn Tự chúng ta để được cảm hóa” Phàm Không đạo mạo nói, không ít người thầm mắng vô sỉ.
Lạc Nam lười để ý đến tên này, hắn lớn tiếng nói: “Tại hạ quả thật có thể trị Linh Hồn, vị tiền bối kia chỉ cần gặp mặt xem xét chẳng phải sẽ rõ? Ta không có lý do để lừa gạt ngươi”
Thành Bích hơi gật đầu, trong lòng càng tò mò với thiếu niên trẻ tuổi này, bất quá vẫn nghiêm túc trao đổi với người kia.
Chợt bên trong căn phòng khách quý số 3, một người thân mặc áo choàng đen phủ kín toàn thân, đầu đeo mặt nạ bí ẩn bước ra, không rõ ràng mặt mũi, cũng chẳng phân được nam nữ, chỉ là khí tức đối phương phát ra một lần nữa khiến mọi người ở đây ngưng trọng.
Lại là Luyện Hư Kỳ cường giả.
Người áo đen thoáng gật đầu với Thành Bích, lúc này bắt đầu tiến vào phòng khách quý của đám người Lạc Nam.
Toàn trường bừng tỉnh, xem ra chủ nhân của Đồng Tâm Kiếm Pháp là người này, thì ra đối phương từ đấu đến cuối vẫn tham gia đấu giá hội, hơn nữa còn ngồi phòng khách quý.
Lạc Nam mấy người cũng sắc mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh vừa tiến vào, hắn chưa kịp nói chuyện đã nghe đối phương chủ động hỏi:
“Không biết ngươi có cách gì?”
Lạc Nam nhìn Tần Mộng Ảnh ra hiệu, nàng hiểu ý phất tay, một màn linh lực gia trì đã bao trùm căn phòng, tránh bên ngoài dò xét.
Tần Mộng Ảnh mặc dù không biết Lạc Nam có thủ đoạn gì, bất quá vẫn tin tưởng hắn.
Mà người áo đen cũng không ngăn cản, chờ Lạc Nam đáp trả.
Lạc Nam vươn người đứng dậy, thân thể hắn còn cao hơn người áo đen một chút, nghiêm túc hỏi:
“Không biết người cần được trị thương linh hồn là nam hay nữ?”
“Ngươi hỏi chuỵên này làm gì?” Ánh mắt sau lớp mặt nạ của người áo đen lóe lên một tia nguy hiểm.
Lạc Nam không nói gì, hắn hơi nhắm mắt.
Trong chốc lát đó, một luồng bàng bạc hồn lực từ cơ thể Lạc Nam bùng phát, hồn lực cuồn cuộn tinh khiết đến cực điểm chuyển động trong căn phòng theo từng ý muốn của hắn.
Ánh mắt Tần Mộng Ảnh co rụt lại, nàng đứng lên thất thanh nói: “Hồn Tu?”
Mà người áo đen cũng sững sờ trong chốc lát, âm thanh mang theo một tia run rẩy khàn khàn hỏi lại: “Ngươi là Hồn Tu?”
“Không sai” Lạc Nam gật đầu xác nhận, muốn đối phương tin tưởng phải chứng minh thân phận này của mình.
Không trách hai người bọn họ kinh ngạc, con đường Hồn Tu quá mức khó đi, chưa kể cần có thiên phú trời sinh hồn lực vượt qua người thường, tại toàn bộ Đại Lục tìm không ra mấy tên Hồn Tu, nếu không người áo đen cũng không cần xuất hiện ở buổi đấu giá này.
“Dù ngươi là hồn tu, nhưng cảnh giới còn quá thấp, sao có thể chữa trị cho Hóa Thần Viên Mãn?” Người áo đen minh mẫn nói.
“Bởi vậy ta mới hỏi đó là nam hay nữ, nếu là nữ nhân ta tự tin trong vòng 2 năm từ từ trị liệu sẽ dứt điểm hoàn toàn” Lạc Nam tự tin nói.
“Ngươi muốn giao hoan trị thương?” Người áo đen không phải ngốc, thân là Luyện Hư Kỳ kiến thức uyên bác lập tức nhận ra ý muốn của Lạc Nam.
“Chính xác” Lạc Nam gật đầu không phủ nhận khiến Tần Mộng Ảnh trừng mắt, Bạch Tố Mai lại che miệng cười khẽ, đối với nàng thì dù chủ nhân có “giao phối” với bao nhiêu giống cái cũng được.
“Ngươi muốn chết sao?” Người áo đen đột ngột giận giữ, khí thế Luyện Hư cuồn cuồn phun trào, ép mạnh về phía Lạc Nam.
“Hừ” Tần Mộng Ảnh hừ lạnh một tiếng, khí thế người áo đen tiêu tán, nàng thản nhiên nói:
“Hy vọng ngươi khôn ngoan, chúng ta chỉ giao dịch công bằng mà thôi, cũng nói cho ngươi biết trước, quyền lựa chọn là ở ngươi”
Người áo đen trầm mặc, hiển nhiên trong lòng đang đấu tranh dữ dội, một lát sau hắn khàn khàn nói: “Ta dựa vào đâu tin tưởng giao thân nhân của mình cho ngươi trong 2 năm?
“Chỉ dựa vào ta là Lạc Nam, nói là làm!” Lạc Nam bá khí nhìn thẳng ánh mắt phía sau mặt nạ nói.
“Ngươi theo ta về, sau khi chữa trị hoàn tất cho thân nhân của ta, ngoài Thiên Cấp Kiếm Pháp ta còn thưởng thêm thứ khác cho ngươi” Người áo đen nghiêm túc đề nghị, hiển nhiên không tin tưởng Lạc Nam hứa suông.
“Không thể, ta còn nhiều chuỵên muốn làm” Lạc Nam lắc đầu từ chối nói: “Ta đã đề nghị, quyền quyết định vẫn nằm ở ngươi, nên nhớ tại mãnh đại lục này Hồn Tu khan hiếm như thế nào”
Người áo đen không nói, trong lòng đang căn nhấc có nên mạo hiểm bắt cóc Lạc Nam hay không, bất quá nhìn Tần Mộng Ảnh bá khí đứng bên cạnh, lại thêm nơi này là Đa Bảo Các, hắn lâm vào băn khoăn.
Mà Lạc Nam dường như đoán được suy nghĩ của đối phương, bình thản nói: “Ta đã dám bạo lộ thân phận đương nhiên không sợ ngươi, hy vọng đừng làm việc mạo hiểm”
Người áo đen ánh mắt co lại, nhìn con mắt trắng bạc tà dị mang theo vô hạn tự tin khiến hắn dẹp phăng ý định bắt cóc người này.
Hồi lâu sau, bầu không khí trong phòng ngày một ngưng trọng…
“Ta có thêm điều kiện, đổi lại có thể trực tiếp giao Thiên Cấp Kiếm Pháp cho ngươi” Người áo đen chợt thở dài nói.
“Điều kiện gì?” Lạc Nam nghi hoặc, Tố Mai và Mộng Ảnh cũng một mặt nghi ngờ.
Người áo đen hít sâu một hơi, như lấy dũng khí lớn lao nhất, nghiêm nghị gằn từng chữ nói:
“Cùng ta ký kết khế ước [Đồng Sinh Cộng Tử]”