Tại một mảnh bình nguyên hoang tàn, quang cảnh nơi đây đổ nát đến mức không chịu nổi, hàng loạt cổ thụ cao chọc trời bị lật đổ cả gốc lẫn ngọn, bên dưới mặt đất nứt vỡ thành từng mãnh vụn, có nơi băng phong vạn dặm, có nơi hình thành thủy vực lại có nơi còn hình thành thung lũng sâu vạn trượng…
Xác các loại yêu thú trãi dài trên mặt đất như ngày tận thế…
Tất cả những thảm cảnh trên, thể hiện cho nơi đây vừa xảy ra một cuộc chiến long trời lỡ đất…
Trên tận thiên không, giữa bóng đêm vô tận, có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng chóp nhoáng liên tục truy kích lẫn nhau…
Nhìn kỹ lại, bị truy kích là một kiện pháp bảo có hình con thuyền nhỏ đang ngự gió mà bay trong không trung…
Thuyền nhỏ này trong suốt như thủy tinh, cánh bườm được ngưng tụ từ nước, bên trên chở lấy một vị giai nhân đang nằm hấp hối, đôi mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại rên rỉ nỉ non một tiếng do vết thương quá nặng…
Y phục toàn thân nàng đã rách nát không chịu nổi, ngay vùng hông là một vết trảo dữ tợn cắm sâu vào tận xương cốt, máu huyết vẫn chảy dài không khép lại…
Mà kẻ đang truy kích nàng là một trung niên nam tử, toàn thân mặc y phục bằng da hổ, tứ chi tráng kiện lực lưỡng, thân cao gần 3 met, đỉnh đầu có một cái sừng nhọn mọc ra trông như sừng tê giác, bàn tay hình thành móng vuốt sắt bén như cương thiết, chứng tỏ thân phận kẻ này không phải con người…
Hắn ta mặc dù dốc sức truy đuổi pháp bảo có hình thuyền, nhưng bộ dạng cũng không khá khẩm bao nhiêu…
Sắc mặt đã tái nhợt, hô hấp nặng nề, trên thể thể lực lưỡng đầy rẩy vết thương, ngay cả cái sừng trên đầu cũng bị gọt mất một phần ba…
Hiển nhiên nam tử này và nữ nhân nằm trên thuyền kia đã diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa, kết quả cuối cùng cả hai đều trọng thương, nhưng nữ nhân thương thế nặng hơn phải đào tẩu, mà nam tử này nhất quyết không buông tha, muốn truy đuổi đến cùng…
Nam tử này là một Lục giai Trung Kỳ yêu thú, có tên là Độc Giác Ưng Vương
Mà nữ nhân đang nằm hấp hối trên thuyền nhỏ kia chính là Cơ Nhã…
Lúc này đây, bản thân Cơ Nhã vẫn còn một tia thần trí rất nhỏ, nhìn Độc Giác Ưng Vương vẫn liên tục truy sát, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ và hối hận…
Từ lần chia tay với Lạc Nam tại Linh Vũ Thành, Cơ Nhã vẫn luôn muốn tìm ra cơ hội khác để cứu trị muội muội, dù sao thì Tu Vi Hồn Lực của Lạc Nam thời điểm đó quá thấp, muốn nàng hoàn toàn tin tưởng hắn là chuyện không có khả năng…
Nhưng muốn cứu trị một tu sĩ bị thương Linh Hồn thật sự dễ vậy sao? Trong suốt thời gian dài Cơ Nhã liên tục tìm tòi xâm nhập các hiểm địa, thăm dò di tích, tham gia các đấu giá hội…
Làm đủ mọi chuyện nhưng vẫn không tìm ra phương án nào khả thi…
Với ý chí kiên định của một Luyện Hư Kỳ cường giả, nàng đương nhiên không dễ dàng bỏ cuộc…
Cuối cùng ông trời không phụ lòng, Cơ Nhã rốt cuộc đạt được tin tức về một gốc Linh Hồn Dược Thảo có thể cứu chữa người bị thương Linh Hồn…
Loại dược thảo này có tên U Tuyền Thảo, có người từng phát hiện nó sinh trưởng tại nơi cực âm của U Nguyên Đại Lục…
U Nguyên Đại Lục nổi tiếng với những bình nguyên vô tận, có đêm dài hơn ngày, hầu hết thời gian đều chìm trong bóng tối, cũng là thiên đường của vô số yêu thú…
Tại U Nguyên Đại Lục, số lượng nhân loại định cư rất ít, trái lại Yêu Thú chiếm đến tận chín thành sự sống nơi này…
U Tuyền Thảo sản sinh do vô số âm khí của vong hồn khi chết đi hình thành, cách khoảng thời gian chín năm ngay tại thời điểm âm khí đất trời thịnh vượng nhất mới xuất hiện…
Vui mừng quá đỗi về tin tức bất ngờ, Cơ Nhã không chần chờ tìm đến mảnh đại lục này…
Nhưng U Tuyền Thảo không phải mục tiêu của cá nhân nàng, trái lại còn vô số tai mắt khác nhắm vào nó…Một trong số đó là Độc Giác Ưng Vương…
Bản thân Độc Giác Ưng Vương có một tình nhân là yêu thú chuyên tu luyện Linh Hồn, hắn đã hứa lần này sẽ mang U Tuyền Thảo về tặng nàng…
U Tuyền Thảo chỉ là Địa Cấp Thượng Phẩm Linh Dược, yêu thú cấp cao khác không thèm đếm xỉa…
Sau khi Độc Giác Ưng Vương dùng thực lực mạnh mẽ đánh đuổi hầu hết yêu thú ngấp nghế U Tuyền Thảo…thì dị biến nảy sinh…
Một nữ tu sĩ nhân loại đột ngột xuất hiện, nhanh chóng đoạt mất U Tuyền Thảo và chạy trốn…
Điều này khiến Độc Giác Ưng Vương tức giận muốn lật trời, thề phải đem con chuột này xé thành mảnh vỡ…
Dựa vào ưu thế tốc độ của Yêu Thú, Cơ Nhã rất nhanh bị hắn đuổi kịp…
Cả hai bọc phát trận chiến khủng bố, và kết cục chính là tình huống hiện tại, Cơ Nhã chỉ còn một tia lý trí mỏng manh, phải sử dụng pháp bảo Băng Thủy Thuyền mang theo mình bỏ chạy…
Mà Độc Giác Ưng Vương bị thương nặng nên tốc độ cũng không còn nhanh như lúc đầu, chỉ có thể không ngừng bám theo…
Độc giác Ưng Vương chính là Phong Hệ Yêu Thú đã thành danh vài ngàn năm, tu vi tương đương với Luyện Hư Trung Kỳ tu sĩ nhân loại, kinh nghiệm chiến đấu dồi giàu, thân thể phòng thủ cứng cáp…
Vì thế dù Cơ Nhã là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, tuy nhiên Thiên Tài không thể sánh bằng Lão quái vật, vì thế hiện tại lâm vào tình cảnh này…
Nhìn con thuyền lơ lửng bay trước mặt, Độc Giác Ưng Vương trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, vươn cao hai cái trảo sắc bén hướng không trung chém tới…
XOẸT XOẸT…
Không gian rung rẩy một chút, hai cơn lốc xoáy điên cuồng bay tới Băng Thủy Thuyền, như muốn xé nát nó…
“KENG”
Âm thanh bị cản trở vang lên, Băng Thủy Thiền tự động hình thành một màn chắn linh lực, cản trở công kích sắc bén kia…
“Đáng ghét! Ta hiện tại trọng thương, thực lực chỉ miễn cưỡng tiếp cận Ngũ Giai Viên Mãn yêu thú, bằng không đã sớm bóp nát con thuyền rách này!” Độc Giác Ưng Vương sắc mặt phát lạnh nói…
Chỉ là rất nhanh hắn cười gằn quát lạnh một tiếng:
“Ngoan ngoan nộp mạng đi! năng lượng duy trì pháp bảo không phải vô hạn, sớm muộn ngươi sẽ rơi vào tay ta!”
Bên trên Băng Thủy Thuyền, Cơ Nhã nghe vậy trong lòng âm thầm cười khổ, quả đúng như lời đối phương nói, Linh Thạch chính là nguyên liệu để điều động Băng Thủy Thuyền, mà Linh Thạch của nàng sử dụng đã sắp đến đà cạn kiệt…
Mỗi lần Băng Thủy Thuyền đón đỡ công kích của đối phương, một lượng Linh Thạch lại mất đi…
Trước tình hình này, nàng rất nhanh sẽ thất thủ…
“Ta không cam lòng a! muội muội còn chưa cứu được, lại liên lụy đến người đó!” Cơ Nhã nhẹ nhàng rơi một giọt nước mắt…
Nếu nàng chết đi, người nam nhân kia cũng không tránh khỏi mất mạng…
Nàng hối hận không phải vì hành động lần này của mình, mà hối hận vì ngày trước hấp tấp ký kết khế ước Đồng Sinh Cộng Tử với hắn…
“Hừ, Liệt Không Kích!” Chứng kiến Băng Thủy Thuyền vẫn ngoan cố đào tẩu, Độc Giác Ưng Vương cười gằn một tiếng, một lần nữa hai tay thi triển trảo ấn tấn công con thuyền…
Lại một lớp màn bảo hộ xuất hiện…Linh Thạch trên thuyền giảm đi một phần…
“Liệt Không Kích! Liệt Không Kích!”
Liên tục là hai lần công kích mạnh mẽ, toàn bộ Băng Thủy Thuyền rung động kịch liệt, lớp màn bảo vệ cuối cùng cũng vỡ nát…
Linh Thạch cạn kiệt hoàn toàn rồi, tốc độ của Băng Thủy Thuyền cũng dần chậm lại…
“Khà khà, cho ngươi chết! Liệt Không Kích!” Độc Giác Ưng Vương cười lên khoái trá, một kích phá không mà ra…
ẦM…
Băng Thủy Thuyền nổ tung thành mảnh vụn, thân thể mềm mại của Cơ Băng rơi tự do trên không trung vạn trượng, máu tươi không ngừng trào ra…
Chứng kiến thân thể yêu kiều diễm lệ rơi tự do trên không trung, Độc Giác Ưng Vương cười gằn dữ tợn, thản nhiên nhìn chầm chầm…
Khi thân thể nàng chỉ còn vài chục met là tiếp cận mặt đất, hắn rốt cuộc động…
“Thành mảnh vụn cho ta!”
Hai móng vuốt xòe ra, chân đạp ngược lên không trung, như chim ưng vồ mồi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao đến thân thể của Cơ Nhã…
Trong đầu đã tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ xé nát thân thể mềm mại của nàng bằng móng vuốt sắc bén, Độc Giác Yêu Vương liếm liếm môi, cặp mắt đỏ bừng vì hưng phấn…
Mắt đẹp lim dim nhìn kẻ thù lao đến gần, trái tim Cơ Nhã quặn thắt vì đau đớn, nàng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng:
“Muội muội! Lạc Nam! Thật xin lỗi!”
“Nát vụn đi!” Độc Giác Ưng Vương hưng phấn gào to, móng vuốt sắc bén sắp găm vào da thịt mềm mại…
Chợt…
Không gian bên cạnh Cơ Nhã cấp tốc nứt ra…
ẦM…
Theo một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên…
Đường đường Lục giai Trung Kỳ Yêu Thú Độc Giác Ưng Vương đột ngột bắn mạnh mà ra…
Tại vị trí cằm hắn, một dấu giày hiện rõ mồn một…
Cơ Nhã chỉ cảm thấy mình bất chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi thở nam tính lan tỏa khắp cơ thể nàng, như một giấc mơ…
“Nữ nhân ngốc! Xem nàng kìa! Y phục bừa bộn như vậy ta sẽ ghen đó!”
Một âm thanh trách cứ lại pha lẫn đau lòng vang lên…
“Giọng nói này… sao mà quen thuộc quá?” Cơ Nhã cố nén đau đớn toàn thân, hé mở mi mắt nặng đến ngàn cân của mình…
Một gương mặt anh tuấn đập vào mắt nàng…
Khác với vẻ kiên cường của người thiếu niên ở thời điểm đó, lúc này đây lại có thêm vô hạn tự tin cùng sự bá đạo đang hiển hiện trên gương mặt kia…Khiến hắn càng thêm có sức hấp dẫn…
“Là ngươi sao? Làm sao có thể? Ta nằm mơ chăng?!” Cơ Nhã thất thần lẩm bẩm…trong lúc nhất thời quên cả tình huống nguy hiểm hiện tại…
“Ta vượt trăm sông ngàn suối làm anh hùng cứu mỹ nhân! Sao có thể là mơ?” Lạc Nam nhếch miệng cười…
Cởi bỏ áo choàng đang mặc trên thân, choàng qua thân thể mê người của nàng…
Lại khôn khéo lấy ra Ngạo Tiếu Mặt Nạ và Bạch Ma Chiến Bào khoác lên người…
Đề phòng là trên hết, tránh có kẻ đến xem đánh nhau ghi nhớ diện mạo của mình…
Bàn tay đặt lên tấm lưng trần mềm mại, vô biên vô tận Linh Lực truyền vào, tạm thời áp giữ một phần thương thế của nàng…
“Linh lực của hắn hùng hậu và tinh khiết như vậy?” Cơ Nhã trong lòng bất ngờ, thậm chí vết thương bên hông của nàng cũng bất đầu được cầm máu…
“Băng nhi sao rồi? hả?!” Cơ Nhã quả nhiên yêu muội muội nhất, thương thế vừa tốt lên một chút, không nhịn được yếu ớt hỏi luôn…
“Đã thức tỉnh! Bất quá chưa hoàn toàn khỏi hẳn!” Sau lớp mặt nạ, Lạc Nam hơi mất tự nhiên nói, hắn sợ nàng biết Cơ Băng mất trí nhớ…
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Cảm ơn ngươi!” Một giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, khóe môi tái nhợt mỉm cười…
“Hừ, ta cứu Băng Nhi thê tử yêu quý của ta! Không cần nàng cảm ơn!” Lạc Nam thò tay gạt nước mắt trên mặt nàng hừ nói…
“Hứ!” Cơ Nhã nghe hắn gọi muội muội mình thân mật như vậy, trong lòng xuất hiện một tia ghen ghét…
“Mau rời đi! Kẻ kia mặc dù trọng thương, nhưng thực lực vẫn sánh ngang Hóa Thần Viên Mãn, ngươi không phải đối thủ!” Lúc này mới nhớ đến thảm trạng hiện tại, Cơ Nhã lo lắng kéo tay Lạc Nam…
“Hừ! Muốn rời đi? Nằm mơ!”
Bị đá văng ra ngoài Độc Giác Ưng Vương quay trở lại, hai mắt hung bạo nhìn chầm chầm Lạc Nam và Cơ Nhã…
“Nàng nằm im một bên! Xem ta đá đít con chim sẻ nhỏ này!” Lạc Nam lời nói khiến Độc Giác Ưng Vương xém chút phun một ngụm máu…
“Nằm ở đâu?” Cơ Nhã ngơ ngác hỏi…
RỐNG…
Một tiếng rống to truyền đến, thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Sư trên vai Lạc Nam biến to, bộ dạng uy phong lẫm liệt khiến Độc Giác Ưng Vương không nhịn được lùi lại vài bước…
Trước uy áp của yêu thú lạ mặt này, Độc Giác Ưng Vương đột nhiên cảm thấy tự ti mặc cảm, giường như đối phương mới là vương giả bầu trời chân chính, hoành tảo thiên hạ, mà hắn thật sự là con trym bé nhỏ…
“Hừ, mặc kệ huyết mạch ngươi lợi hại cỡ nào! Chỉ mới là Ngũ Giai Sơ Kỳ mà thôi!” Nhẹ an ủi bản thân để lấy lại bình tĩnh, Độc giác Ưng Vương hùng hổ nghĩ…
Lạc Nam cũng không định để Tiểu Sư tham chiến, hắn đem Cơ Nhã đặt lên lưng nó…
“Con chim sẻ nhỏ! Lại đây với chủ nhân!” Đưa tay hướng Độc Giác Ưng Vương ngoắc ngoắc…
Lạc Nam đủ tỉnh táo để nhận ra tên này đang trọng thương, bằng không hắn đã sớm bỏ chạy thục mạng…
“Nhân loại khốn kiếp! Đi chết cho ta!” Độc Giác Ưng Vương triệt để phẫn nộ rồi…
Hai tay hình thành ấn trảo sắc nhọn, Liệt Không Kích một lần nữa triển khai, mục tiêu là đầu lâu Lạc Nam…
Ánh mắt màu bạc chóp động, Nhìn Xuyên Yếu Điểm triển khai…
Tốc…
Theo một âm thanh kỳ quặc vang lên, thân ảnh người thanh niên biến mất…
Mộc lần nữa xuất hiện đã phía sau lưng đối thủ…
Địa Chiến Ngoa vận chuyển, Tam Chuyển Hậu Kỳ Thể Tu vận chuyển, Đại Hồng Cước đạp mạnh…
QUÁT…
Dường như mọc thêm một ánh mắt phía sau lưng, Độc giác Ưng Vương đột ngột xoay đầu, móng vuốt hướng Cước lực của Lạc Nam vồ tới…
ẦM…
Hai người thối lui vài chục dặm mới dừng lại, Lạc Nam sắc mặt hiện lên một tia ngưng trọng…
Do có Nhìn Xuyên Yếu Điểm nên hắn nhận ra, ở thời điểm mình vừa thi triển Tốc Biến thì đối thủ đã mãnh liệt xoay người như đoán trước được sẽ xuất hiện ở đó vậy…
“Thì ra đây là kinh nghiệm chiến đấu của Lục giai Yêu Thú sao? quả thật khủng bố!” Lạc Nam mở miệng nói…
“Hừ, bổn vương mặc dù trọng thương nhưng không phải con chuột như ngươi có thể ứng phó!” Độc Giác Ưng Vương ngạo nghễ nói…
“Ồ, vậy sao?” Lạc Nam nhếch miệng cười một tiếng…
RỐNG…
Theo một tiếng gầm kinh động đất trời, Thổ Hùng ngạo nghễ xuất hiện…
“Cái quỷ gì?” Độc Giác Ưng Vương nghi hoặc nhíu mày…
Không cho hắn thời gian chần chờ, Thổ Hùng gầm thét mà đến…
Nấm đấm vung mạnh…
“Hừ, Phá Không Kích!” Sắc mặt Độc Giác Ưng Vương lạnh lùng cười, sau lưng đột ngột mọc ra hai cánh chim to đùng…
QUẠT…
Hai cánh quạt mạnh vào thiên không, một làn lốc xoáy như có thể phá nát không khí cuốn lấy Thổ Hùng…
ẦM…
Nấm đấm của Thổ Hùng bị Phá Không Kích ngăn chặn…
“Thủ đoạn thật nhiều!” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, bàn tay hướng lên không nắm chặt, quát lớn:
“Quan Tài Cát!”
Đầy trời Thổ Hệ Linh Lực nhanh chóng ngưng tụ, đem Độc giác Ưng Vương bao phủ, như muốn nuốt đối phương vào bốn vách quan tài…
“Trò mèo, nát cho ta!” Độc Giác Ưng Vương cười gằn một tiếng, hai cánh lại vỗ mạnh, cuồng phong gào thét, thổi bay toàn bộ đất cát Lạc Nam ngưng tụ…
“Sâm Lâm Vạn Trượng!” Không cho đối phương cơ hội nghỉ ngơi, Lạc Nam tiếp tục kết ấn…
Một tòa cự đại Sâm Lâm hình thành trên thiên không, nhanh chóng đem Độc Giác Ưng Vương bao phủ…
“Nát đi!” Độc Giác Ưng Vương dùng lại bài củ, hai cánh hướng rừng cây vỗ mạnh…
Đáng tiếc rừng cây ngưng tụ từ Dị Mộc, kiên cố hơn Quan Tài Cát rất nhiều, hắn chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn mình bị trói buộc…
“Lăng Mộ Cát!” Lạc Nam thừa thắng xong lên, Linh Thổ Đỉnh vù vù chuyển động, vô biên vô tận Lăng Mộ khổng lồ hình thành…
Bao trùm bên ngoài Sâm Lâm…
Hai tầng ngục tù khóa chặt rốt cuộc hình thành…
“Người nam nhân này thật mạnh!” Chứng kiến Lạc Nam như mây trôi nước chảy đem kẻ địch vây nhốt, Cơ Nhã ôm cổ Tiểu Sư thất thần lẩm bẩm, đôi mắt đẹp mê ly…
Anh hùng yêu mỹ nhân, thế mỹ nhân chẳng lẽ không phải cũng yêu anh hùng sao?
“Chíp” Tiểu Sư tự hào gật đầu tán thành…
“Bạo cho ta!” Lạc Nam bàn tay hướng lên không nắm chặt, mở miệng quát lớn…
ẦM ẦM…
Sâm Lâm và Lăng Mộ nổ tung, vô số linh lực lan tỏa khắp vòm trời, chấn động bốn phương tám hướng…
Chỉ là…
VỤT…
Đồng tử Lạc Nam co rút lại, lập tức thi triển Tốc Biến…
ẦM…
Không gian như sắp vỡ vụn, vị trí Lạc Nam vừa đứng trên không lúc này vặn vẹo dữ dội vì một kích kinh khủng vừa rồi…
Theo sau đó, bầu trời đột nhiên tối đen như mực…
Dù đang là ban đêm, nhưng Lạc Nam dễ dàng cảm giác bầu trời lại tối thêm rất nhiều…
Hắn ngẩng đầu nhìn lên…
Bên trên hắn, một quái vật hình thể khổng lồ, sảy cánh dài trăm dặm, bộ lông sắc nhọn dữ tợn, móng vuốt sắc lẹm cứng như kim cương, dễ dàng trảo nát một ngọn núi…
Cái mỏ như mũi khoan cự đại, đỉnh đầu là một cái sừng như cột chống trời, thân thể mặc dù lấm tấm vết thương, nhưng không thể che giấu bộ dạng khủng bố của nó…
Cùng lúc đó, âm thanh òm òm vang vọng không gian vang lên:
“Nhân loại hèn mọn! khiến ta thi triển ra Bản Thể của mình, ngươi có chết cũng đáng tự hào!”