Truyện Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) : chương 61

Trang chủ
Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 61
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Phó Dung cảm thấy Thanh Loan rất ngốc, dạy tới dạy lui chỉ biết nói 3 câu nói: Rời giường, ăn cơm, tốt xem.

Kiều thị cười không ngừng, vừa uống trà vừa đùa nàng: " Vẹt của ngươi, chỉ cần nói 3 câu này là đủ rồi a, mỗi ngày gọi ngươi rời giường ăn cơm, còn có thể khen ngươi tốt xem, không phải đều là ngươi thích nghe sao, ngươi còn mong đợi nó nói cái gì?" Nàng thấy qua vẹt, tinh quái miệng tương đối khéo, thông minh có thể hát một đoạn Khúc Nhi, thường thường cơ bản không biết nói năng, Thanh Loan biết nói vài câu đã rất khó được, lại nói tiếp chính là vẹt tuyệt đỉnh thông minh, cũng không có khả năng một lát như vậy liền học được từ mới.

Phó Dung hừ hừ, không cam tâm mà tiếp tục dạy Thanh Loan kêu tên nó.

Kiều thị cười nhìn một lát, nhìn xem bên ngoài, nói: "Vừa mới ra một thân mồ hôi, các ngươi trước tiên về phòng tắm rửa mặt, đổi bộ quần áo, nương mang các ngươi đi trong chùa chiền dạo một vòng." Nàng từng đến nơi này, biết có vài chỗ tốt, khó được ra cửa, đương nhiên muốn thưởng tận hứng mới không uổng công một đường xóc nảy.

Phó Dung nghe, ngó nhìn Thanh Loan, đứng lên nói: "Nương chờ chút, ta một hồi." Nói xong nhắc tới hai lồng chim, dẫn Lan Hương đi Tây sương phòng của nàng. Mẹ con các nàng nghỉ ngơi, bọn nha hoàn đã thu thập xong phòng ở, trước mắt trời nóng, khẳng định muốn đợi ngủ trưa xong trời mát chút mới về.

Mát lạnh rửa mặt, Phó Dung ngồi vào trước gương trang điểm, nhìn xem trang sức hôm nay mang tới, có chút hối hận.

Nàng cho rằng Từ Tấn đưa vẹt, chắc sẽ đến Vĩnh Thái tự thấy nàng, Phó Dung sợ Từ Tấn hiểu lầm nàng đặc biệt vì hắn dày công ăn mặc, mặc trên người cùng hai bộ quần áo mang tới liền đều thực mộc mạc, trang sức cũng lơ lỏng tầm thường, ai tưởng không nhìn thấy Từ Tấn, ngược lại gặp được An vương?

Sớm biết như thế, nàng chắc chắn ăn mặc thật xinh đẹp, bò thềm đá thì...

Nghĩ tới thềm đá, thân thể Phó Dung cứng đờ, đột nhiên bốc lên một ý nghĩ trong đầu.

Nhìn khoảng cách khi đó giữa An vương cùng các nàng, hẳn là ở sau lưng các nàng một đoạn thời gian, vậy có phải hay không, nàng kéo cánh tay ca ca mượn lực bại hoại, nàng cùng ca ca tranh đua sải bước leo lên trên, thậm chí cuối cùng nàng chạy trối chết chật vật, đều bị thiên tử tương lai nhìn tại trong mắt?

Phó Dung kêu ai oán một tiếng nằm sấp trên bàn, không muốn gặp người, lần đầu gặp, cùng nàng lường trước kém nhau xa vạn dặm a!

"Cô nương làm sao vậy? Vừa mới còn rất cao hứng mà?" Chải đầu tới một nửa đầu tiểu cô nương đột nhiên đáp tới trên bàn, Lan Hương khựng một chút mới buồn bực hỏi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nghe thấy Phó Tuyên dẫn tiểu nha hoàn đi chính nhà, không khỏi cũng nghĩ ai thán.

Vì sao mình hầu hạ cô nương cứ như vậy không làm cho người ta bớt lo!

Lại ảo não, Phó Dung vẫn là rực rỡ sảng khoái tinh thần mà đi chính nhà.

Hai tỷ muội sóng vai đứng chung một chỗ, lớn giống nụ hoa sắp nở, nhỏ trong veo như cành liễu dưới nước, trong các cô nương cùng tuổi đều là nhân tài kiệt xuất, Kiều thị vừa lòng lại tự hào, tự mình mang lên mũ che cho Phó Dung Phó Tuyên, Phó Thần theo cùng đi ra ngoài.

Có lẽ là trời nóng, du khách đến trong chùa hành hương cũng không nhiều, tốp năm tốp ba rải ở các nơi Vĩnh Thái tự, càng hiển hiện được nơi đây thanh u.

"Đây là hồ Trường Sinh." Đi tới một tòa hồ nước, Kiều thị nhẹ giọng nói, tỏ ý bảo bọn họ nhìn bên trong, "Bên trong này dưỡng một con rùa hơn 300 năm, các ngươi nhìn xem có thể tìm được hay không. Năm ấy phụ thân ngươi dẫn ta đến, ta cứ là không nhìn ra nó giấu chỗ nào."

Nhớ tới chuyện cũ lúc vừa thành thân, cùng trượng phu ngọt ngào, Kiều thị cười đến ôn nhu lại hạnh phúc.

Nhóm Phó Dung cúi người đi nhìn.

Hồ nước có chút sâu, đá cuội đáy ao tương tự rêu xanh gì đó, có vẻ nước có chút đục ngầu. Phó Dung giơ tay vén mũ sa, dọc theo ao chuyển tới cuốn đi, Phó Thần theo cùng nàng xoay quanh, Phó Tuyên thì đi nhìn bên cạnh giống tấm bia đá.

Phó Dung nghiêm túc tìm rùa, Phó Thần tìm một lát liền không còn hứng thú, theo tại bên người Phó Dung nhìn chung quanh, chợt thấy bên kia có một đôi chủ tớ đi tới, chính là hai người buổi sáng ngẫu nhiên gặp gỡ. Phó Thần vội vàng thấp giọng nhắc nhở muội muội đứng thẳng, miễn cho nàng lại như buổi sáng bởi vì ở trước mặt người ngoài mất mặt mà sinh hờn dỗi.

"Làm sao vậy?" Phó Dung ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn thấy chủ tớ An vương, không cần Phó Thần nhiều lời, chính mình ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, có chút ngại ngùng mà trốn đến một bên Phó Thần.

"Thật trùng hợp, lại gặp mặt công tử." Phó Thần cầm đầu chắp tay ra mắt công tử khôi ngô.

Từ Bình khẽ gật đầu, thản nhiên đi tới bên hồ: "Vài vị cũng là đến nhìn rùa?"

Phó Thần cười nói: "Đúng vậy, đáng tiếc rùa thần khó kiếm, xem ra không phải ai cũng có thể may mắn chiêm ngưỡng."

"Rùa thần?" Từ Bình giơ giơ khóe miệng, ánh mắt chần chừ ở trong hồ, "Chẳng qua là con rùa đã lớn tuổi lười biếng thôi." Nói xong giơ tay lên, nhẹ nhàng bắn ra, một viên đá nhỏ liền rơi vào trong nước.

Mặt nước bình tĩnh tạo nên quyển quyển gợn sóng, bắt đầu chỉ là hòn đá nhỏ khơi dậy tới, rất nhanh phía dưới bỗng có thứ khổng lồ giật giật, đi theo liền thấy lá sen rung động, một con rùa lớn chậm rãi lộ ra mặt nước, đối diện cùng Từ Bình chốc lát, lại trầm xuống.

Nàng tìm nửa ngày đều không nhìn thấy, hắn tùy tiện liếc nhìn liền tìm được? Phó Dung nhịn không được hỏi: "Ngươi sao phát hiện nó?" Nói xong lặng lẽ nhẹ một hơi, vừa mới nàng thiếu chút nữa kêu vương gia, may mắn mẫu thân huynh trưởng đều tại bên người, không có nói hớ miệng.

Tiểu cô nương âm thanh mềm mại, Từ Bình nhìn Phó Dung một cái, "Ta cùng nó cũng coi như là bằng hữu, biết nó thích giấu ở nơi nào."

Nào có bằng hữu cùng rùa?

Đang do dự muốn lại nói tiếp cái gì hay không, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng đời này đã phi thường quen thuộc, "Thất thúc quả nhiên không giống bình thường, cổ nhân mai thê hạc tử, hôm nay Thất thúc làm bạn với rùa, tình cảm cao nhã ôm ấp như thế, Cảnh Hành bội phục."

"Vương gia?" Phó Thần khiếp sợ quay đầu.

Từ Tấn cười cười với hắn, nhìn cũng không nhìn cô nương bên người hắn đầu đội mũ che, đi tới bên cạnh Từ Bình nói: "Thất thúc sao cũng đi tới? Sớm biết thế chúng ta kết bạn cùng đến bao nhiêu tốt, trên đường cũng có bạn."

Từ Bình nhìn thấy hắn rõ ràng có hơi bất ngờ, cười nói: "Đúng vậy, không ngờ ngươi lại rảnh, không cần hầu việc?"

Từ Tấn ở Lại bộ có công sự tại thân, không phải là nghĩ đi ra liền có thể đi dạo.

"Khó được trộm cái lười, quay đầu Thất thúc đừng nói cho phụ hoàng." Từ Tấn hạ thấp giọng nói.

Từ Bình bất đắc dĩ cười cười, giống như trưởng bối.

Phó Thần nhân lúc hai người hàn huyên xong xuôi giới thiệu cùng Kiều thị, "Mẫu thân, vị này là Túc vương điện hạ, vị này là An vương điện hạ." Kinh thành có thể được Túc vương kêu Thất thúc, chỉ có An vương một người.

Kiều thị cung kính hành lễ hai vị vương gia, cuối cùng cáo từ nói: "Chúng ta đi về trước, không quấy rầy hai vị điện hạ thanh nhàn."

Từ Bình không có giao tình cùng Phó gia, nghe vậy không có lên tiếng, Từ Tấn mở miệng nói: "Phu nhân đi thong thả."

Kiều thị gật gật đầu.

Phó Dung ngoan ngoãn theo tại phía sau mẫu thân, chỉ cảm thấy ánh mắt nam nhân nhìn sang, như châm gai ở lưng, đi ra xa như vậy đều có thể cảm nhận được.

Trở lại nhà khách, Phó Dung phái Lan Hương trông giữ ở bên ngoài, một người ở trong phòng lo sợ bất an.

Từ Tấn đương nhiên không biết tâm tư nàng, nhưng đại nam nhân đều giống nhau, không thích nữ nhân của mình đáp lời cùng nam nhân bên cạnh. Tuy rằng từ đầu đến cuối nàng chỉ nói với An vương một câu không có gì khác thường, nhưng nếu như Từ Tấn bởi vậy hoài nghi nàng đối An vương có ý đồ, tương lai may mắn An vương thật thích nàng, Từ Tấn có thể không nghi ngờ nàng "Di tình biệt luyến"?

Nàng phải bỏ đi Từ Tấn hoài nghi.

Nắng càng ngày càng cao, không yên lòng ăn xong cơm trưa, Phó Dung ngồi tại cạnh bàn, vừa dạy Thanh Loan nói chuyện vừa đợi Từ Tấn lại đây.

Đợi được mơ màng buồn ngủ, cũng không chờ được người.

Có lẽ, là nàng nghĩ quá nhiều rồi?

Ý niệm vừa dứt, liền nghe được tiếng đẩy cửa.

Phó Dung cắn cắn môi, hận Từ Tấn ỷ vào đồ trong tay công khai tiến phòng nàng, cũng không biết lần này "An thần" hương sẽ khiến Lan Hương mê man bao lâu, thời gian dài, chỉ sợ chọc người hoài nghi.

"Biết ta sẽ đến?" Thấy nàng không sợ hãi không hoảng mà ngồi, Từ Tấn có chút giật mình, lại cảm thấy đương nhiên.

Phó Dung nhìn hắn cười rực rỡ, chỉ vào Thanh Loan nói: "Ngươi đưa ta lễ vật tốt như vậy, sẽ không đến tranh công? Vương gia, phần lễ vật này ta rất thích."

Nàng cười dịu dàng, lần đầu tiên bởi vì nhìn thấy hắn cao hứng như thế, Từ Tấn hơi chút dễ chịu, ngồi vào bên người Phó Dung cùng nhìn vẹt, "Lấy tên sao?"

Vừa vặn Thanh Loan cũng nghỉ trưa, lông vũ đầu tới cổ, tròn tròn giống như cái cầu, Phó Dung thật lòng cười, "Gọi Thanh Loan, vương gia cảm thấy thế nào?" Ngữ khí thân mật, giống hai bằng hữu quen biết, không có phía trước phòng bị lạnh nhạt.

Từ Tấn kéo kéo khóe miệng, khinh thường đánh giá.

Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, dịch lồng chim sang bên cạnh, nghiêng người sang không để ý tới hắn, "Vương gia đã không thích, vậy thì đi thôi."

Từ Tấn đầy bụng hỏa, nghe nàng đuổi hắn đi, trực tiếp nhắc toàn thân nàng tới trên đùi, nắm chặt tay nàng hỏi: "Bò thềm đá vì sao nhìn thấy An vương liền chạy?"

Phó Dung thất kinh, đều bất chấp vùng vẫy, "Ngươi nhìn thấy?"

Từ Tấn lạnh mặt nói: "Ta hạ triều liền chạy về phía này, gần như đồng thời tới nơi này cùng các ngươi, sợ mẫu thân ngươi hoài nghi, mới không có lộ diện. Ngược lại là ngươi, vì sao nhìn thấy An vương liền quay đầu chạy?" Cùng nàng đánh qua nhiều lần quan hệ như vậy, Từ Tấn biết cô nương này sợ bị người nhìn thấy bộ dáng xấu, nhưng nàng để ý bị An vương nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ lại nhìn trúng hắn? Bằng không một người xa lạ, cần gì để ý?

Phó Dung chớp chớp mắt, một bộ bừng tỉnh hiểu ra: "Nguyên lai buổi sáng gặp được cũng là An vương a? Thật là trùng hợp, bất quá lúc ấy ta không nhìn rõ, ta cho rằng trên đường chỉ người một nhà chúng ta, cho nên mệt mỏi mới không hề cố kỵ mà ngồi dưới đất, ai biết đằng sau có người? Mất mặt như vậy, quản hắn có phải An vương hay không, ta đều không muốn tiếp tục lưu lại ở chỗ đó."

Nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi Từ Tấn: "Vương gia, vương gia cũng nhìn thấy ta mồ hôi đầm đìa mà ngồi trên đất?"

Từ Tấn không nhìn thấy, tảo triều sau trì hoãn một lát ở trong cung, chuyện trên bậc thang là nghe thuộc hạ nói, nhưng lúc này thấy Phó Dung vừa khẩn trương lại chờ mong mà nhìn hắn, hắn nghiêm mặt gật gật đầu: "Đường đường Túc vương phi tương lai, lần sau đừng không quy củ như vậy nữa."

Phó Dung lúc hắn gật đầu thì liền quay người muốn đi xuống, tức giận đẩy hắn: "Ai bảo ngươi nhìn thấy? Xấu như vậy..."

"Một chút cũng không xấu, đẹp đến ta hiện tại liền muốn ngươi."

Lửa giận lồng ngực bị nàng đùa khí kiều câu thành dục hỏa, Từ Tấn rốt cuộc đè nén không được, cưỡng ép xoay qua thân thể Phó Dung hôn xuống. Lúc nàng thở dốc có bao nhiêu yêu kiều, không có ai so với hắn càng rõ ràng, nghĩ tới thuộc hạ đáp lời mất tự nhiên, Từ Tấn thật hối hận để thuộc hạ đi theo.

"Nùng Nùng về sau đàng hoàng một chút, đừng có lại thông đồng người." Đè tiểu cô nương cả người như nhũn ra trên tường, Từ Tấn vừa hôn nàng vừa khóe miệng hỏi, âm thanh khàn khàn, giống đứa nhỏ không giảng đạo lý.

Phó Dung không chịu phục, quay đầu trốn hắn: "Ta thông đồng người nào? Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta..."

"Ngươi thông đồng ta." Từ Tấn chặn lại miệng nàng, thật sâu hôn xuống.

Nàng nếu không câu hắn, hắn sao có thể càng ngày càng muốn sớm mang nàng về phủ, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy?

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại {theloai-link}hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bạn có thể đọc truyện Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 61 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close