Truyện Con Đường Vận Mệnh : chương 126: kết minh thất bại ???
Con Đường Vận Mệnh
-
♥๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥
Chương 126: Kết Minh Thất Bại ???
“ Các vị ở đây thì cũng biết mục đích của cái hội đàm ngày hôm nay. Thiên Ha đệ nhị trấn Trấn Hải Thành chính là thành trấn phụ thuộc Vô Ưu trấn thien hạ đệ nhất thôn.”
Hắn im lặng một hơi tạo thế cho Hoàng Kỳ Phương.
“ dưới sự ủy thác của Ma Kỳ Thành chủ và Tiên Lâm Thành chủ tôi sẽ thành lập một liên minh chống lại mọi thế lực thù địch, ngay cả Thái Thú Sĩ Nhiếp cũng không có cơ hội đàn áp chúng ta nữa!” giọng điệu Phú Lâm cực kỳ hào hùng.
“ hừ! chỉ là một con chuột trốn chui trốn nhủi! nay có được một chút thực lực rồi đòi chạy ra ngoài đường hô to gọi nhỏ à! Hừ nếu muốn có một chút thành ý thì hãy gọi hai tên khốn đó ra đây. Giập đầu nhận lỗi rồi bồi thường những tổn thất mà hai tên khốn đó gây ra cho liên quân và các trấn trưởng Giao Chỉ Thành! Đến lúc đó chuyện kết minh mới có một chút tiếng triển!” một lão già dáng vẻ có một chút đức cao vọng trọng lên tiếng, với giọng điệu cực kỳ khinh miệt.
Lão chính là Hình Chính Long gia chủ tiền nhiệm của Hình Gia chấp chường bộ binh lục quân Việt Nam.sau khi lão già này lên tiếng thì có rất nhiếu cũng hưởng ứng theo, trong đó có một số công hội lớn từng ăn quả đáng của Ma Kỳ và Tiên Lâm cũng giọng điệu càng quấy không coi ai ra gì.
Thế nhưng bên cạnh đó còn co những người khác vẫn lặng im, đôi mắt chăm chú nhìn lên bình đài.
Phú Lâm vẫn bình thản, thế nhưng trong ánh mắt của hắn cũng lộ ra một chút sát khí.
“ Anh bạn trẻ! Bọn ta biết Vô Ưu Trấn là một thế lực cực kỳ mãnh mẽ. thế nhưng nếu so với tổng thể thì cả Giao Chỉ, Giao Châu, Hợp Phố, Tượng Quận, Cửu Chân thì vẫn là một con kiến mà thôi một mình Đại Việt công hội ta không chống lại mấy người, nhưng muốn chấp chưởng toàn bộ khu vực này, thì các người miệng quá rộng rồi đó!”
“ trước khi lo cho đại sự thì lo cho bản thân các người trước đi, ta nghe nói đám người bên kia vô cùng phẫn nộ, cử thêm 100.000 quân tiếp ứng. lần này ta xem đám chuột các ngươi giải quyết thế nào! Ha ha ha ! đúng là trò cười! chúng Ta đi!” lão già cười ha hả xong lại dẫn người của mình đi. Sau đó hắn lại liếc về một phía xa xa. Giọng điệu khinh miệt lại lên
“ Hình Trách ! ta cho ngươi một cơ hội để về phục vụ tại Hình Gia! Nếu như trong vòng 3 tháng ngươi tạo tìm ra được NPC tư chất A thì ngươi có thể cùng con tiện nhân kia trở về!”
“ Lão gia! Ân huệ của ngài quái lớn! mẹ con ta cũng không dám nhận, hơn nữa hiện giờ bọn ta sống rất tốt, sống rất thoải mái, không phải suốt ngày khom lưng cuối gối trước bọn phế vật thiểu năng!” Hình Trác giọng điệu khinh bỉ.
“ hừ! tên nhóc con nhà ngươi, đúng là đồ vô ơn! Nếu không có Hình Gia chúng ta nuôi cái mạng cẩu mẹ con ngươi, thì ngươi được như lúc này à! Mà lúc này còn miệng mồn. A Phúc! Gọi cho Quân Khu, lập tức đuổi việc tên này. Ngay cả nhà của bọn chúng cũng tịch thu.” Hình Chính Long trầm giọng. sau đó quay người bước đi.
“ à! Giết nó! Cho nó về cấp 1 luôn đi!” lão già lại một lần nữa ra lệnh.
10 tên hộ vệ ngay lập tức đứng dậy đằng đằng sát khí hướng Hình Trác mà tới.
Trên đài cao Phú Lâm cũng không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn có một chút hả hê “ xem ra Hình Chính Long phải tự cầu phúc rồi!”
Đối diện với 10 tên Hổ Vệ trang bị tinh phẩm lục trang, mà Hình Trác vẫn nhàn nhã như thường, hướng Phú Lâm nói.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Đọc chương mới nhất tại: https://truyencv.com/con-duong-van-menh/
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
“ Hắc Ưng trấn trưởng ! chúng ta tiếp tục đi, không cần qua tâm bọn ruồi bọ!”
Nhìn thái độ nhàn nhã không coi ai ra gì của Hình Trác mọi người bắt đầu cầu phúc cho hắn. đồng thời cũng khâm phục cái tên này. Hắn biết dù gì cũng chết, thế nhưng trước khi chết lại cắn cho cái lão già bại hoại không biết liêm sĩ kia một cái. Chết cũng sảng khoái.
Phía sau Hình Trác một thân ảnh no lớn bước lên, hán tử này trên tay cầm một cây Lang Nha Bỗng, thân hình đồ sộ vạm vỡ, trên người phát ra sát khí mạnh mẽ. so với sát khí trên người Phú Lâm thì một giọt nước so với cái hồ.
“ Khi chủ công! Chết!” hắn quát lớn, áo choàng trùm đầu tung bay để lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng. Nếu có Đặng Lâm nơi này thì hắn chắc chắc sẽ nhận biết tên hùng tướng này! Bùi Nguyên Thiệu chiến tướng số 1 số 2 của Trương Giác.
Trên thân hắn là một thân trang bị hoàng kim óng ánh. Lang Nha Bỗng lăng lệ mà quét tới. một đập ngay lập tức một tên Hổ Vệ thân hình bay ra 10 thước. chưa dừng lại ở đó Bùi Nguyên Thiệu gầm lớn một tiếng, rồi như một con hổ dũng mảnh săn giết đám cừu non. Nói thì lâu thế như chiến trận chưa tới 10s.
Cả khán đại dừng như yên lặng nhìn tràm đẫm máu kia. Trong lòng bọn họ có một nỗi sợ hãi lan tỏa từ chân cho tới đầu. không nhịn được mà ngã khụy xuống đất. Đám người Hình gia thì ngây ra như phỗng.
Lúc này Bùi Nguyên Thiệu ánh mắt hướng tới đám người Hình gia, Hình Chính Long cảm giác như bị một ác quỷ nhìm chằm chằm, hoảng sợ nghẹn lời, không nói được một câu.
“ ha ha ha Hình Trác Thành chủ! Dù gì Bùi Nguyên Thiệu tướng quân cũng là một vị kiêu hùng, đối phó với bọn nhãi nhép thì cần gì đến đao mỗ trâu!” Phú Lâm cười ha hả! hắn liến phất tay một cái, ngay lập tức từ trong góc khuất lao ra hơn 50 tên Ảnh vệ. sát khí trùng thiên. Bọn họ giống như những bóng ma nhanh như chớp tiêu diệt hơn 30 người Hình Gia, ngay cả Hình Chính Long cũng không tránh đi số phận, chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy sự cường hoành của hai người đàn ông kia. Đám người tham gia tim bỗng đập nhanh hơn vải nhịp.
“ ha ha ha ! các vị muốn thành lập liên minh ! bọn ta cũng không quan tâm! Bọn ta đến đây để xem náo nhiệt! cáo từ trước!” một tên lớn giọng, sau đó vội vã bỏ đi. Có người đi tiên phong, ngay sau đó thì con hàng trăm người chạy như vịt.
Lúc này toàn trường chỉ còn hơn 20 người. đa phần đều là những nhân vật không quá nổi tiếng, thực lực cũng có một chút hạn hẹp. tuy trong lòng bọn họ cảm thấy hoang mang, thế nhưng bọn chúng có một suy nghĩ lạc quan theo hướng khác, nên ở lại tới cuối cùng.
Lúc này Phú Lâm đối diện với Hình Trác, hai nam nhân đứng giữa trời chăm chú quan sát nhau.
“ xem ra! Các người nắm trong tay không ít thứ!” Hình Trác mở miệng.
“ ha ha ha quá khen! Quá khen! Ta chỉ nhận mệnh mà làm việc mà thôi!” Phú Lâm cười nhẹ một cái rồi lại lớn tiếng.
“ các vị nơi này không phải là nơi tiện nói chuyện, chúng ta vào trong. Nói xong hắn phất tay, một truyền tống trận cở nhỏ phát ra quang mang. Sau đó hơn 20 người biến mất không một chút tăm hơi.
Một làn ánh sáng chói lóa. Xuất hiện trước mắt họ là một thành trấn được xây dựng theo kiểu Việt cổ, không quá khoa trương hoa lệ, thế nhưng vững chãi rắn chắc, mang một cỗ khí thế riêng biệt.
Bọn họ được dẫn vào văn phòng trấn trưởng, nghị sự phòng.
Tại chủ vị nghị sự phòng có một nam và một nữ đang ngồi song song với nhau, trên mặt bọn họ đều là một chiếc mặt nạ đặc dụng che lấp khuôn mặt.
Theo đó là hơn 10 vụ võ tướng lẫn mưu thần chia làm hai bên đứng song song.
Lê Giang, Vương Hổ, Sát Nhất, Lâm Quần, Triệu Kiều,Nguyên Trọng, Ô Mộc, Thụy Miên,… các thành viên chủ chốt đều có mặt tại đây.
“Ha ha ha thực lực của Vô Ưu cùng Đại Ngàn thật là đáng kinh ngạc, toàn thật trang bị đều là một màu hoàng kim tinh phẩm!” Hình Trác lên tiếng đầu tiên, phía sau hắn Bùi Nguyên Thiêu hung thấn ác sát nhìn chằm chằm Lê Giang.
Lê Giang cũng không khác gì, trong miệng phát ra tiếng gừ nhẹ, giống như là hai mãnh thù chuẩn bị ăn lao vào cắn xé.
“ Thái Bình Thành chủ cũng không phải dạng vừa nhĩ. Ta xem ra trên người ngươi toàn là trang bị bậc cao. Nếu ta đoán không lầm thì hằn là trang bị Chúc Âm nhĩ!” Hoàng Kỳ Phương đáp trả.
“ ha ha ha ha ! quá khen! Quá khen!”
( phân chia trang bị: trắng, lam, lục, hoàng kim, tử vân, ánh kim, chúc âm, thần hoàng, Diệt Thế,…)
Cả hai bên bắt đầu thăm dò lẫn nhau. Hai bên đều có ác chủ bài của riêng mình, nên cũng chẳng sợ nhua cho mấy, nên không khí lúc này có chút ngột ngạt.
Để giải tỏa bầu không khí, Phú Lâm liền lên tiếng “ mời mọi người ngôi! Chúng ta còn nhiều chuyện phải bàn!”
“ đúng không biết! Ma Kỳ cùng Tiên Lâm thành chủ mời bọn ta tới đây hẳn có việc rất là quan trọng à! Thế nhưng giữa ta và Đại Ngàn trấn vẫn có một chút ân oán. Phải giải quyết triệt để mới bàn đến chuyện hợp tác được à!” Hình Trác lớn tiếng nói.
Nhìn thái độ kiêu ngạo giống như một tên công tử mới nổi, Hoàng Kỳ Phương cực kỳ ngứa mắt.
“ được rồi Vương Hổ! ngươi lên đi, để cho ta xem thử hùng tướng Bùi Nguyên Thiệu mạnh mẽ đến cở nào!” Hoàng Kỳ Phương nói.
Lê Giang đứng ké bên mặt ngây ra như phổng. tại sao lại là Vương Hổ, tại sao không phải la hắn. “ để Vương hổ thử lửa trước, ngươi mời là con bài cuối cùng của ta!” dường như biết được tâm tư của LÊ Giang. Hoàng Kỳ Phương liến nhỏ tiếng dụ dỗ.
Quả thật, thực lực Vương Hổ hơn xa Lên Giang, hơn nữa sau khi chuyển chức thành võ tướng cấp 4 thì kỹ năng của hắn phát triển một bật từ [ Giao Chiến] chuyển sang [ Huyết Chiến] nếu gặp đối thủ càng mạnh thì sự trưởng thành càng cao.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Đọc chương mới nhất tại: https://truyencv.com/con-duong-van-menh/
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Danh Sách Chương: