Khi Phong Hành Tuyết trở lại Tuyết Bình Châu, thì lập tức phát hiện chung quanh Tuyết Bình Châu cảnh giới, đệ tử tuần tra nhiều hơn bình thường vài lần.
Nhớ tới chuyện nghe nói ở cảng, nàng ta hiểu rõ trong lòng.
Không biết đám người tu luyện ngoại lai ở kia đang ở đâu?
Vừa bước vào địa bàn lầu Tật Phong, thì nhìn thấy một đám đệ tử lầu Tật Phong vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Phong Hành Tuyết, đều dừng lại hành lễ: "Hành Tuyết tiểu thư, ngài đã trở lại."
"Các ngươi muốn đi đâu?" Phong Hành Tuyết nhiều hứng thú hỏi.
"Chủ lầu phái chúng ta đi ra ngoài làm chút chuyện." Đệ tử dẫn đầu cẩn thận đáp.
Thấy đối phương không có nói rõ, Phong Hành Tuyết cong miệng lên, thoạt nhìn có chút mất hứng: "Đi làm chuyện gì? Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không thể nói sao?"
Người dẫn đầu có chút xấu hổ, vừa rồi chủ lầu đã phân phó bọn họ, ai cũng không thể nói, hiện tại vị đại tiểu thư này hỏi như vậy, thật sự làm cho bọn họ khó xử.
May mắn, lập tức có người đi tới giải vây.
"Hành Tuyết tiểu thư, rốt cục ngài đã trở lại! Thật sự là tốt quá, vừa rồi chủ lầu còn đang nhắc đi nhắc lại ngài đây."
Một nữ tử trung niên đi tới, mắt lộ trìu mến nhìn Phong Hành Tuyết.
Phong Hành Tuyết nhìn đến bà ta cũng thật vui vẻ, cười hỏi: "Bình di (dì Bình), mẫu thân ta đâu?"
Chung quanh, những đệ tử Tuyết Y lâu đó đều tiến lên hành lễ, miệng kêu Bình cô.
"Chủ lầu ở phòng khách, nếu nàng biết ngài trở về, nhất định sẽ thật vui vẻ."
Nói xong, Bình cô liền lôi kéo nàng ta đi tới phòng khách, thừa dịp Phong Hành Tuyết dời đi lực chú ý, vội vàng cho đám đệ tử Tuyết Y lâu kia một ánh mắt, để cho bọn họ đi hoàn thành chuyện chủ lầu phân phó.
Làm sao mà Phong Hành Tuyết không chú ý tới, chẳng qua là ở trước mặt Bình di dưỡng dục nàng ta lớn lên, nàng ta vẫn là cho Bình di mặt mũi.
Đến một phòng khách treo đầy chuông dây mây gió tuyết, thì thấy một phụ nhân trung niên xinh đẹp ngồi ở trong đó, đang rũ mắt tra ống cuộn tin tức phía dưới trình lên. Chung quanh, lục lạc linh mây gió tuyết khe khẽ đong đưa, tiếng chuông thanh linh kèm với gió ôn hòa thổi đến, toàn bộ thiên địa lúc nào cũng đắm chìm ở trong một loại nhạc khúc gió êm dịu.
Mát rượi mà du dương.
"Nương (mẹ), con đã về rồi." Phong Hành Tuyết nhìn đến mỹ phụ trung niên đó, thì cao hứng nhảy bắn lên nhào qua.
Trên mặt quyến rũ đa tình của chủ lầu Tật Phong lộ ra tươi cười từ ái, sờ sờ tóc tai nữ nhi trong lòng, nói: "Nghe nói gần đây con đi Thiên Thượng Hải với người khác? Có chuyện này sao?"
Phong Hành Tuyết dính ở trong lòng mẫu thân, vùi đầu ở trên đầu vai bà ta, che giấu thần sắc ở trên mặt, thanh âm lại nũng nịu: "Đúng vậy, đi cùng mấy bằng hữu."
"Bằng hữu?" Trên mặt chủ lầu Tật Phong lộ ra thần sắc ý tứ hàm xúc không rõ: "Là bằng hữu kiểu dạng gì?"
"Ai nha, chính là bằng hữu, là lần trước con quen biết ở Thiên Thượng Hải! Nàng kêu là Sở Chước, người tốt lắm, là tỷ muội tốt của con. Nương, ngài cứ yên tâm đi, nữ nhi và nàng rất tốt, nàng cũng không phải vì con là Tuyết Y lâu mới kết giao bằng hữu với con..."
Tay chủ lầu Tật Phong vỗ về tóc của nữ nhi, nghe nàng ta cất giọng làm nũng, mãi đến khi nàng ta nói được không kém lắm, mới nói: "Nếu như nàng tốt như vậy, tự nhiên nương sẽ không phản đối con kết giao bằng hữu, chỉ là con còn trẻ, khi kết giao bằng hữu phải cẩn thận một ít, nương không hy vọng con bởi vì bằng hữu mà bị tổn thương."
Phong Hành Tuyết ôm mẫu thân, trong lòng lại đang cười khổ.
Đã muộn rồi, thủ đoạn của đối phương cao hơn nàng ta một bậc, hiện tại nàng ta bị khống chế, chỉ có thể bất đắc dĩ ứng phó nàng ta. Cho dù hận muốn chết, còn phải biểu hiện ra giống như không có việc gì, lại càng không dám để cho người thân cận phát hiện manh mối nào. Diendanlequydon~ChieuNinh
May mắn tuy rằng Sở Chước khống chế nàng ta, nhưng chưa từng để cho nàng ta làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Tuyết Y lâu, nếu không Phong Hành Tuyết thật sự không dám cam đoan mình có thể làm được hay không.
Nên may mắn bản thân Sở Chước và Tuyết Y lâu không có xung đột sao?
Hồi tưởng tình hình lần đầu tiên gặp được Sở Chước ở Thiên Thượng Hải, cũng không có cạm bẫy gì. Phong Hành Tuyết lại biết chọc tới Sở Chước, hoàn toàn là chính mình làm. Nếu lúc ấy nàng ta không có đánh lén Sở Chước, có lẽ Sở Chước cũng sẽ không một lời không hợp thì vung kiếm đập tới. Chỉ là trước kia nàng ta cũng thường xuyên như thế, nào biết lúc đó sẽ té thảm như vậy.
Cuối cùng, Phong Hành Tuyết chỉ có thể cười nói như bình thường: "Nương, lần sau có rảnh, con dẫn bằng hữu tới gặp ngài."
Chủ lầu Tật Phong nghe xong, nghĩ về sau có bản thân mình nhìn tận mắt, cũng không sợ cái người kêu là Sở Chước lừa gạt nữ nhi, thì không còn rối rắm vấn đề này nữa, dặn dò nàng ta nói: "Gần đây trong Tuyết Bình Châu có rất nhiều khách quý, con chớ chạy loạn, ngoan ngoãn đợi ở lầu Tật Phong, biết chưa?"
Phong Hành Tuyết đầu tiên là nhu thuận gật đầu, sau đó ra vẻ tò mò hỏi: "Nương, bọn họ là ai vậy? Từ đại lục nào đến?"
Chủ lầu Tật Phong cũng không có nói cho nàng ta, mà vỗ vỗ đầu nàng ta, nói: "Tiểu hài tử cũng không cần phải xen vào nhiều như vậy, con chỉ cần nhớ kỹ, nhất thiết đừng đi tới gần, biết chưa?"
Phong Hành Tuyết hơi hơi nhíu mi: "Nương..."
"Nghe lời."
Chủ lầu Tật Phong nghiêm mặt, thì vẫn rất có uy nghiêm, Phong Hành Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tròng mắt lại chuyển không ngừng, hiển nhiên không có nghe lời như ở mặt ngoài.
Làm sao chủ lầu Tật Phong không biết đức hạnh của nữ nhi, lúc này chỉ để cho người ta đuổi nàng ta về trong phòng, cũng phái vài người nhìn chằm chằm nàng ta.
Phong Hành Tuyết nhất thời có chút tức giận, nhưng có tức giận cũng không có cách nào phản kháng mẫu thân an bài, chỉ có thể sinh hờn dỗi.
Để cho người ta đưa nữ nhi về phòng rồi, chủ lầu Tật Phong nhịn không được nhéo nhéo cái trán, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt.
Bình cô tiến lên xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho bà ta, ôn nhu trấn an nói: "Chủ lầu, ngài yên tâm, tiểu thư là đứa nhỏ thông minh, nhất định sẽ không làm bừa."
Chủ lầu Tật Phong nửa nhắm mắt lại, miệng nói: "Nó chỉ có chút thông minh nhỏ, chính là kinh nghiệm từng trải còn quá ít, dễ dàng bị người lừa gạt, không phải ta không muốn nói cho nó, mà là nó biết được càng ít thì càng an toàn."
Bình cô cười cười, tập trung linh lực trên ngón tay, nhẹ nhàng mà xoa ấn.
Sau một lúc lâu, chủ lầu Tật Phong mở to mắt, trên mặt mỏi mệt lướt qua ánh sáng, bà ta nhìn ống cuộn tin tức trên bàn, thần sắc lạnh lùng: "Bình cô, chuyện lần này là một cơ hội đối với Tuyết Y lâu chúng ta, Tuyết Y lâu có thể lại tiến thêm một bước hay không, phải xem lần này. Đáng tiếc lần trước nhiệm vụ thất bại, không chỉ có tổn thất một cường giả Nhân Vương cảnh Tuyết Y lâu chúng ta, còn làm cho tiểu quỷ Nguyệt Nữ tộc đó đào tẩu, Mộc Linh chi tâm cũng không thấy bóng dáng..."
Nói tới đây, chủ lầu Tật Phong lại tức hận, chụp một chưởng ở trên bàn: "Rốt cuộc là người phương nào ở quấy nhiễu Tuyết Y lâu chúng ta?"
Một chưởng này đi xuống, cái bàn do linh mộc vạn năm chế thành nhất thời vỡ tan.
Bình cô thay một cái bàn khác, không nhanh không chậm nói: "Không phải mấy vị chủ lầu phân tích qua sao, tất nhiên là đám Nhân Gian phường và Kinh Hồng Các phá hoại. Mà lúc ấy người Kinh Hồng Các và Lôi Hỏa Môn cũng ở đó, ai biết con Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai đó có phải yêu sủng của bọn họ hay không. Khẳng định là yêu thú bí mật khế ước, chưa từng để cho ngoại giới phát hiện, lần này đúng lúc gặp phải thôi. Sau đó Nhân Gian phường La Phong Vũ tới kịp lúc như thế, đón Trương Tu Viễn Kinh Hồng Các và Phó Đạt Lôi Hỏa Môn đi, có lẽ là sớm có dự mưu..."
Bình cô nói tới đây, hơi hơi dừng lại, tiếp theo mới hạ giọng nói: "Chuyện Nguyệt Nữ tộc là giấu giếm không được, nay người đại lục Thiên Thượng Hải nên biết đến cũng đã biết. Nếu không phải mấy vị tôn giả đó đến, chỉ sợ Tuyết Y lâu chúng ta sẽ phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Chủ lầu, ngài cần phải nghĩ kỹ sau này nên làm việc như thế nào mới tốt."
Chủ lầu Tật Phong khinh miệt hừ một tiếng: "Một đám chuột nhắt nhát gan, bọn họ thầm nghĩ an ổn canh giữ ở đại lục Thiên Thượng Hải nho nhỏ, lại không biết Đại Hoang giới to lớn, không phải đại lục Linh thế giới có thể đuổi kịp."
"Dù sao Đại Hoang giới chính là một truyền thuyết, cũng không trách mọi người không quen thuộc Đại Hoang giới." Bình cô nói.
Tật Phong chủ lầu lại hừ một tiếng, ngược lại hỏi: "Thiếp mời các phái đều đưa đi chưa?"
"Nghe nói đã đưa đi, việc này là do đệ tử lầu Như Sơn phụ trách, bọn họ dùng là là truyền tống trận, trong vòng nửa tháng, những người đó hẳn là có thể đến Tuyết Bình Châu."
Thần sắc chủ lầu Tật Phong hơi hòa hoãn.
Tật Phong lầu là lầu đứng đầu trong sáu lầu của Tuyết Y lâu, bà ta làm chủ lầu Tật Phong, trách nhiệm trên người có vẻ nặng nề, nhóm "Tôn giả" ngoại lai này cần bà ta phải cẩn thận chiêu đãi, đặc biệt vị cường giả Nhân Hoàng cảnh kia...
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của chủ lầu Tật Phong lộ ra tươi cười, trong mắt lóe ra dã tâm.
Chỉ cần chuyện lần này thành công, Tuyết Y lâu nhất định có thể bước một bước cao hơn, cho dù Nhân Gian phường có Cung Ngọa Vân một Nhân Vương cảnh tầng chín, cũng không làm gì được cường giả Nhân Hoàng cảnh.
***
Sở Chước ngồi canh ở Hải Các phường hai ngày, rốt cuộc nghe nói tin tức La Phong Vũ trở về.
Sở Chước trước tiên bỏ chạy đi bái phỏng.
May mắn, La Phong Vũ từng phân phó qua quản sự phụ trách tin tức, nếu Sở Chước và Phong Hành Tuyết từ Thiên Thượng Hải trở về, lập tức bẩm báo cho nàng ấy. Lúc này đây khi Sở Chước đi tới, La Phong Vũ lập tức để cho người dẫn nàng tiến vào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Chẳng qua là mới ba tháng không thấy, Sở Chước phát hiện khuôn mặt La Phong Vũ thoạt nhìn mỏi mệt, nhưng mà tinh thần của nàng ấy vô cùng tốt, trong mắt lóe ra một loại ánh sáng gần như muốn tổn thương mắt người khác.
Nhìn thấy Sở Chước, trên mặt của nàng ấy lộ ra tươi cười, nói: "Ngồi đi, ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
"Là có chuyện." Sở Chước ngồi ở trước mặt nàng ấy: "Ba tháng trước, ta và Phong Hành Tuyết cùng đi Thiên Thượng Hải..."
Sở Chước vừa nói, vừa vội vàng liếc nhìn nàng ấy một cái, phát hiện thần sắc trên mặt nàng ấy cũng không có vẻ ngoài ý muốn, thì hiểu rõ ràng tin tức của Nhân Gian phường vô cùng linh thông, có lẽ đã sớm biết chuyện nàng và Phong Hành Tuyết đi Thiên Thượng Hải.
Nhưng mà chuyện đó chỉ đơn giản ở đại lục, chỉ cần người tiến vào Thiên Thượng Hải, mặc kệ là Tuyết Y lâu hay là Nhân Gian phường, cũng chỉ có thể luống cuống. Thiên Thượng Hải nguy cơ tứ phía, cũng không thích hợp truyền lại tin tức, nếu muốn nhìn chằm chằm vào một người cũng không nhìn chăm chú được.
"Lần này ở Thiên Thượng Hải, ta gặp được một người tên là Nguyệt Kiến cô nương, không biết phường chủ có biết nàng?"
"Nguyệt Kiến?" La Phong Vũ hơi nhíu mày, tên này vô cùng xa lạ, nhưng nàng không hề cho rằng Sở Chước sẽ nói với nàng một người râu ria.
"Đúng vậy, Nguyệt Kiến cô nương là tộc nhân Nguyệt Nữ tộc..."
Nghe được Nguyệt Nữ tộc, thần sắc La Phong Vũ rốt cục thay đổi.
Từ sau khi chủ lầu Lược Hỏa của Tuyết Y lâu chết vì đảo Thiên Diệp, Tuyết Y lâu làm việc cũng không là bí mật, rất nhiều thế lực lâu đời của đại lục Thiên Thượng Hải đã tìm hiểu rõ ràng Tuyết Y lâu làm việc mấy năm nay, trong đó còn liên lụy ra một chủng tộc tên là "Nguyệt Nữ tộc".
Bởi vì Mộc Linh chi tâm là vật sở hữu của Nguyệt Nữ tộc.
Chỉ là trừ bỏ biết được Nguyệt Nữ tộc có Mộc Linh chi tâm ra, tin tức bọn họ có thể tìm hiểu được cũng không nhiều.
Nhưng mà bọn họ biết, hạng người quên nguồn quên gốc như đám Tuyết Y lâu, chỉ bởi vì Mộc Linh chi tâm, thế nhưng liên hợp với cường giả đại lục khác, muốn bất lợi đối với đại lục Thiên Thượng Hải, thậm chí cũng muốn thỉnh người đến đại lục Thiên Thượng Hải.
"Nguyệt Kiến cô nương hai mươi năm trước, từng bị người Tuyết Y lâu gây thương tích, cướp đi Mộc Linh chi tâm của nàng, may mắn được Cung phường chủ cứu giúp..."
"Cái gì?" La Phong Vũ lại kinh sợ, thế nào nhấc lên Cung Ngọa Vân?
Sở Chước nói với nàng ấy một lần chuyện Nguyệt Kiến trải qua, cuối cùng nói: "Phường chủ, ta có thể trông thấy Cung phường chủ hay không?"
La Phong Vũ bị tin tức liên tiếp này biến thành có chút sững sờ, theo bản năng hỏi: "Ngươi muốn gặp phường chủ?"
Nàng ấy hơi nhăn lông mày lại, hiển nhiên cũng không đồng ý, uy áp thuộc loại Linh Quang cảnh tầng chín trên người không tự chủ được tiết lộ vài phần.
"Đúng vậy, là về chuyện Nguyệt Nữ tộc, ta nghĩ nói một tiếng với phường chủ, coi như là nhắc nhở phường chủ." Sở Chước không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, căn bản vô cảm đối với uy áp La Phong Vũ không tự giác tràn ra.
Nhưng mà nàng vẫn là cúi đầu, để bày tỏ tôn trọng.
Mặt La Phong Vũ không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu mới nói: "Phường chủ đang bế quan tu luyện, không dễ dàng gặp người. Nếu ngươi có chuyện gì, có thể nói cho ta biết, ta sẽ nhắn dùm cho hắn."
Sở Chước ngẩng đầu, thấy thần sắc La Phong Vũ đông lạnh, tâm tư thay đổi thật nhanh, trong lòng bỗng dưng có vài phần đoán.
La Phong Vũ cũng không giống như là một người không nói tình nói lý, đặc biệt khi nàng có thể lộ ra nhiều tin tức như vậy, La Phong Vũ hẳn là động tâm, nhưng vẫn ngăn cản nàng, chỉ có một khả năng...
Lần này Cung Ngọa Vân bế quan, hẳn là đang trùng kích tấn thăng Nhân Hoàng cảnh!
Nghĩ đến bộ dạng La Phong Vũ vừa rồi khi nàng nhìn thấy, lại liên hệ thế cục đại lục Thiên Thượng Hải gần đây, Sở Chước lập tức hiểu rõ ràng, lúc này Cung Ngọa Vân hẳn là đã thành công thăng cấp Nhân Hoàng cảnh. Chỉ là vì vừa thăng cấp, cần củng cố tu vi, cho nên La Phong Vũ không muốn người khác đi quấy rầy hắn.
Còn có một nguyên nhân, đó là muốn giấu giếm tin tức này, không cho Tuyết Y lâu biết, Cung Ngọa Vân nay đã là Nhân Hoàng cảnh.
Nháy mắt, tâm tư Sở Chước thay đổi thật nhanh, đã suy nghĩ cẩn thận liên quan.
La Phong Vũ cũng không biết Sở Chước chỉ căn cứ một ít manh mối, thì đã phỏng đoán ra chuyện nàng ấy khổ tâm giấu giếm, lúc này vẻ mặt nghiêm túc như cũ nói: "Ngươi yên tâm, nói cùng với ta cũng giống vậy, ta lấy tâm ma mà thề, chắc chắn chuyển đến cho phường chủ."
Đột nhiên Sở Chước lộ ra một nụ cười vô cùng mềm mại thuần khiết, nói: "Đã là như thế, ta đây liền nói cho phường chủ, về quan hệ giữa Nguyệt Nữ tộc và Thiên Thượng Hải..." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Lúc này Sở Chước nhất nhất nói cho nàng ấy nguyên nhân Thiên Thượng Hải hình thành, còn có hết thảy Nguyệt Nữ tộc gặp phải, cuối cùng cùng với chuyện Nguyệt Nữ tộc sắp sửa phong bế Thiên Thượng Hải.
La Phong Vũ nghe được mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây quả thực chính là ban đêm nói chuyện hão huyền đi.
Thì ra bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Thượng Hải là tạo vật thần kỳ đại biểu của thiên nhiên, thế nhưng là từ một chủng tộc thượng cổ thiết kế kết giới hình thành. Hơn nữa bởi vì nhân loại tham lam, chủng tộc thượng cổ này bị giết hại đến chỉ còn lại có ba người, nếu như chủng tộc này bị diệt tuyệt, Thiên Thượng Hải cũng sẽ không còn tồn tại nữa...
Tuy nói Nhân Gian phường tin tức linh thông, nhưng bí mật đại lục giống như vậy, thật đúng là không tra được, tin tưởng Tuyết Y lâu cũng giống vậy. Cho nên trừ bỏ những người Sở Chước này, thật đúng không ai biết quan hệ giữa Thiên Thượng Hải và Nguyệt Nữ tộc.
Đây nghiễm nhiên đã quan hệ đến vấn đề tồn vong toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải.
La Phong Vũ đột nhiên cười khổ.
Xem ra việc này thật đúng là phải báo cáo phường chủ mới được, nếu không thực sự để cho Tuyết Y lâu cùng đám người từ ngoài đến hủy hoại Thiên Thượng Hải, chỉ sợ đại lục cũng gặp tai ương...
La Phong Vũ lau mặt một cái, nghiêm nghị nói với Sở Chước: "Sở Chước, cảm ơn ngươi nói cho ta biết những cái này!"
Sở Chước mỉm cười nói: "Chỉ cần đại lục Thiên Thượng Hải không có việc gì, thì ta an tâm."
La Phong Vũ muốn nói gì đó, phát hiện nói ra nữa đã vô ích, công lao của Sở Chước sẽ được ghi nhớ, mà việc cấp bách, còn cần đi trước báo cáo cho Cung Ngọa Vân, do hắn dứt khoát quyết định mới được.
La Phong Vũ rời khỏi thành Thái Khê ngay lập tức.
Hết chương 81.