Truyện Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật - Hải Kinh Lạc : chương 17
Tám giờ sáng thứ bảy, ánh mặt trời chiếu sáng khiến vạn vật hiện hình, Lăng Thanh mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù như ổ gà đứng trước cửa sổ sát đất cạnh ban công, vô cảm nhìn đống thây ma làm loạn trên đường.
Khác với tốp ba tốp năm mấy hôm trước, số lượng thây ma hiện tại cực kỳ bùng nổ, cũng chả biết có phải vì sau khi hóa thành thây ma chúng nó vẫn giữ thói quen dạo phố hay không, chứ lết cái thân thể tàn tạ kia ra ngoài quả thực rất đáng khen ngợi.
Siêu giỏi, siêu có tinh thần!
Dịch Thành Lễ đứng bên cạnh xoạc chân tập thể hình cho nóng người, tiện mồm hỏi: "Sao nhiều quá vậy? Mấy hôm trước có đông thế đâu?"
"Hôm nay thứ mấy?" Lăng Thanh hỏi lại.
Dịch Thành Lễ còn chưa kịp phản ứng thì Tiền Mỹ Lệ đang ngồi sopha đắp mặt nạ đã lưu loát trả lời: "Hôm nay thứ bảy!"
Lăng Thanh liếc Dịch Thành Lễ, không giải thích nhiều, ám chỉ hắn thứ bảy là ngày nghỉ hợp pháp trong quy định lao động.
Dịch Thành Lễ suy nghĩ một lúc: "Thực ra có mấy công ty thứ bảy vẫn đi làm."
Kết quả lời vừa dứt, Lăng Thanh Tiền Mỹ Lệ đồng thời lườm qua, Dịch tổng cảm thấy không ổn, vội vàng sửa mồm: "Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, cũng đâu khẳng định chuyện vi phạm luật lao động này là đúng? Hơn nữa, cá nhân tôi kiên quyết duy trì tám tiếng làm hành chính một ngày và hai ngày nghỉ, luôn luôn đứng về phía giai cấp vô sản."
Cơ mà Dịch Thành Lễ nói đúng, bên tàu điện ngầm vẫn còn thây ma xã xúc 996* đang xếp hàng, mặc kệ các thể loại thây ma khác lướt ngang qua đời bọn chúng.
Nghỉ ngơi là gì, chúng nó không có.
Tiền Mỹ Lệ hừ một tiếng, lột mặt nạ ném vào thùng rác: "Anh Lăng, mặt nạ của anh dùng thích ghê."
"Thích thì lấy mà dùng, anh còn nhiều lắm." Lăng Thanh ngáp ngắn ngáp dài, hỏi: "Sáng nay mấy chủ hộ có nói gì trên diễn đàn không?"
"Không ạ, nhiệt độ trong lều đã đủ, mọi người chuẩn bị gieo giống." Lông mày Tiền Mỹ Lệ nhíu chặt: "À còn nữa, đám trẻ con giờ đang đi theo cô giáo Vương nhặt củi xung quanh chung cư, hỗ trợ người lớn làm phân bón."
Đêm qua các chủ hộ mở hội nghị họp gấp, phân công đám trẻ con lớn tuổi chăm sóc đám nhỏ tuổi hơn, cô giáo Vương không quên sứ mệnh nhà giáo tiếp tục dạy học, phấn đấu trở thành Prometheus* của chung cư Mạn Cáp Truân chống lại đám thây ma gian ác.
Tuy nhiên, cô giáo Vương lại muốn "trẻ nhỏ làm việc nhỏ", để đám trẻ con giúp đỡ bố mẹ chúng trong chính khả năng của mình.
Lăng Thanh hỏi Tiền Mỹ Lệ: "Hôm nay em trực hả?"
"Không ạ, hôm nay giám đốc trực, em nghỉ." Tiền Mỹ Lệ nhìn anh: "Anh Lăng, anh cũng nghỉ à?"
Lăng Thanh gật đầu: "Ừ anh nghỉ, hôm qua em bảo nhà bà Triệu cần người đưa nước dọn dẹp nên nay anh tính qua xem thử, em ở nhà đi."
"Trùng hợp ghê, đúng lúc tôi cần xuống dưới đó bàn qua với chủ hộ về vấn đề tuần tra bảo vệ chung cư, tôi đi chung với cậu nhé." Dịch Thành Lễ phát tín hiệp lập đội.
Lăng Thanh nghĩ một lúc, chuyện này cũng không phải không được, đằng nào anh đã tỉnh ngủ, thôi thì rửa mặt rồi theo Dịch Thành Lễ xuống dưới, thuận tiện nhắc nhở đẩy nhanh tốc độ xây dựng quan tài xi măng.
"Đêm qua có chủ hộ nhắn tin riêng cho tôi, hỏi định xử lý thi thể kiểu gì." Lăng Thanh nói: "Thôi cố cho nhanh, để đó đám trẻ con chạy tới chạy lui, gặp được lại sợ hãi."
Dịch Thành Lễ đồng tình, hai người xuống dưới sau đó chia nhanh hành động.
Một người qua tầng một hỗ trợ bà Triệu làm việc nhà, người còn lại đi tìm Nhan Soái.
Chung cư Mạn Cáp Truân là nơi tập hợp toàn tinh anh xã hội nên ai nấy đều có năng lực quản lý tốt, lúc phân công chỉ cần có điều không hiểu mọi người sẽ lập tức nêu ý kiến để bên Tổ Dân Phố làm trung gian điều chỉnh.
Nghe Nhan Soái kể về kết quả thương lượng đêm qua xong, Dịch Thành Lễ vô cùng cảm ơn vị hội trưởng các chủ hộ mới ra lò này.
"Xem ra mọi người đều tự mình làm được, không cần chúng tôi can thiệp vào."
"Nói gì thế, chúng tôi phải cảm ơn các cậu đã liều mạng cứu người, khiến chúng tôi có cảm giác an toàn, bằng không bọn họ cũng chả đoàn kết đến thế." Nhan Soái đánh giá ngọn lửa cuồn cuộn trước mặt, mái tóc phiêu theo gió: "Nhưng hiện tại chúng ta đang đối diện với một vấn đề vô cùng nghiêm trọng."
"Vấn đề nào cơ?" Thực ra trong lòng Dịch Thành Lễ không chỉ cảm thấy có một vấn đề, là rất nhiều vấn đề mới đúng.
Nhan Soái: "Không có thịt ăn."
Dịch Thành Lễ: "..."
Đúng lúc này một tiếng gà gáy vang lên ầm ĩ, chú gà trống hai hôm nay được Lăng Thanh tự mình đút cơm phơi phới rung lông sánh bước tắm nắng ngoài ban công, tỏ vẻ ta đây vẫn còn sống.
Dịch Thành Lễ nhìn nó, Nhan Soái cũng nhìn nó, trong não đột nhiên hiện lên một số ý tưởng không tốt lắm...
Nhan Soái: "Con gà..."
"Không được." Dịch Thành Lễ phủ đầu: "Nó là ân nhân cứu mạng tôi, là công thần to nhất cái chung cư này."
Nhan Soái nhìn hắn: "Gà trống không đẻ được trứng, với lại thịt gà già nó dai, ăn không ngon."
"Nhưng nó biết báo thức, hơn nữa một con gà không có bao nhiêu thịt." Dịch Thành Lễ giàu lòng biết ơn đánh lạc hướng, mở điện thoại ra nhìn bản đồ: "Chuyện này chúng ta cần thương lượng, nếu muốn thịt thì ở cách chung cư khoảng ba cây số có chợ nông sản."
"Ba cây xa quá, giờ đi khỏi chung cư ba trăm mét cũng đã nguy hiểm trùng trùng." Tuy Nhan Soái không đồng ý lắm nhưng anh ta rất tôn trọng ý kiến của đối phương: "Vấn đề này chúng ta cần thương lượng lại."
Hai người nói thêm vài điểm cần chú ý về đội tuần tra bảo vệ chung cư, Dịch Thành Lễ đang định tạm biệt để đi tìm đám chị Hoa mới được cứu từ công trường bàn chuyện thì bất chợt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Không phải tiếng kêu bình thường, mà là tiếng toàn bộ đám trẻ con hợp xướng.
Nhất thời, dàn bố mẹ chủ hộ vội vàng bỏ việc chạy theo, nhưng Dịch Thành Lễ còn nhanh hơn nữa, hắn đang mặc quần áo ngủ ở nhà, không ảnh hưởng đến sải chân dài rộng.
Dịch Thành Lễ vừa chạy vừa không quên rút bộ đàm gọi người: "Trung tâm, trung tâm, cần người cầm vũ khí tới cửa bắc, có chuyện!"
Đầu tàu gương mẫu xông lên, đến nơi mới thả chậm tốc độ, chỉ thấy cửa bắc trống không, cô giáo Vương đã thay kiểu áo lông chồn khác đang bảo vệ đám trẻ sau lưng mình, trên tay cầm chiếc cao gót đế nhọn.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Dịch Thành Lễ chậm rãi đến gần nhìn theo ánh mắt cô giáo Vương, chỉ thấy một anh chàng thây ma đang nằm dài trên tường.
Hốc mắt trái của nó cắm nguyên cả con giày cao gót, mặt nở nụ cười kinh dị nhìn Dịch Thành Lễ như đang hỏi: "Hể lô, nhìn tui này, anh đang sợ cái gì đó?"*
Dù Dịch Thành Lễ có là người đàn ông mạnh mẽ thì nhìn thấy cảnh này cũng không thể không giật mình tim đập bình bịch, hắn ngó đôi giày cắm trên mắt con thây ma rồi lại nhìn xuống chiếc còn lại đang được cô giáo Vương nắm chặt. Y chang, không khác miếng nào.
Được lắm, bổ rất chuẩn!
Theo bản năng Dịch tổng chớp con mắt đau nhói, hỏi cô Vương: "Mọi người không bị thương chứ?"
"Không, không sao." Vương Mary lắc đầu.
Nhóm bố mẹ chủ hộ đuổi đến rất nhanh, cơ mà chưa kịp gọi con về đã bị ánh mắt Dịch Thành Lễ liếc qua, yêu cầu im lặng.
"Bình tĩnh lại." Dịch Thành Lễ cảnh cáo chủ hộ: "Đừng rút dây động rừng."
Hiện tại anh trai thây ma chưa với tới bức tường, nhỡ hét ầm lên khiến nó hưng phấn, nó nhảy bổ qua thì đúng là phát phiền.
Vì trước đó cô Vương đã dặn đám trẻ con im lặng, vậy nên lúc bố mẹ đến chúng cũng không dám gào mồm, chỉ đứng che miệng ra hiệu cho phụ huynh qua đón.
Rất nhanh ai về nhà nấy, an toàn rời khỏi vùng nguy hiểm, một vài chủ hộ ở lại đỡ cô giáo Vương, thấp giọng hỏi cô có muốn lấy lại đôi giày hay không.
"Không cần đâu." Cô Vương nhìn chiếc giày cắm trên mặt anh thây ma, thở dài ngao ngán: "Bà không biết đâu, đôi đó cháu mới mua, đi được đúng một lần."
Mọi người dần dần cách xa cửa bắc, đúng lúc đó đội bảo vệ chung cư gồm Tần Đại Lực, Mãng Tử vác theo cây thang chạy đến. Mãng Tư xách theo cái nỏ đứng bên cạnh Dịch Thành Lễ, tự tin khẳng định: "Anh Dịch yên tâm, đứng gần thế này chắc chắn tôi sẽ bắn trúng!"
Tần Đại Lực múa dao bổ dưa hấu sẵn sàng chiến đấu, tay còn lại giơ tấm khiên, hỏi: "Giờ mình làm gì? Nhảy lên tường đánh hả?"
Dịch Thành Lễ gật đầu: "Chỉ còn cách đó, nhưng phải cẩn thận."
Mới có ba ngày mà đám thây ma đã biết trèo tường, lòng Dịch Thành Lễ nặng trình trịch.
Hắn quay đầu nhìn các chủ hộ, người thì cầm xẻng, người thì vác theo nồi, thậm chí còn có thanh niên mang ấm nước tới, tâm trạng thấp thỏm giật đùng đùng, vội vàng khuyên ngăn đừng ai phát ra tiếng động, bằng không lại kéo theo nhiều thây ma đến.
"Chúng ta từ từ tiến lên, đừng bắn." Dịch Thành Lễ bảo Mãng Tử và Tần Đại Lực: "Tôi không quan tâm các cậu có sợ hay không, cũng không quan tâm các cậu mềm lòng hay sắt đá, nhớ, phải đánh thật chuẩn xác."
Tiếp đến hắn cầm cây gậy sắt từ tay Tần Đại Lực, đưa hai người chầm chậm bước tới gần, nhưng khi đã đứng bên dưới bức tường, hắn không ra hiệu chiến đấu ngay mà cẩn thận vác thang xem xét tình hình.
Vừa nhìn đã hiểu ngay vấn đề.
Đoạn đường từ bên ngoài đi tới cửa bắc, không biết đội thi công nào thông minh tuyệt đỉnh đào đất vun thành ngọn núi nhỏ cho mấy anh giai chị gái thây ma đạp lên đó trèo vào chung cư.
"Bên dưới có cái ụ đất, thây ma biết nhảy nhưng chúng nó không đủ cao nên tạm thời không lên được đến đỉnh." Dịch Thành Lễ vừa nói vừa cho thây ma một gậy, ném thẳng nó ra ngoài.
Sự thật chứng minh con người đừng nên trèo cao quá, trèo cao té đau, dễ dàng bị kẻ địch công phá.
Thây ma trèo tường đã biến mất nhưng bên dưới ụ đất còn rất nhiều, chúng nó không ngừng nhảy lên, cái chết vẫn cận kề họ chỉ cách đúng một bức tường mỏng.
Mặc kệ ai sợ thì sợ, Lăng Thanh vẫn chưa biết chuyện gì, anh đang mải dọn dẹp trong nhà bà Triệu, tiện tay xả nước dự trữ luôn cho bà.
Tuy bà Triệu tuổi cao nhưng rất khỏe, chỉ là tai hơi ù, lúc nói chuyện cần phải lớn tiếng mới nghe thấy. Thấy Lăng Thanh nhiệt tình quá, vừa quét dọn vừa gọt hoa quả cho bà ăn, thế là vội vàng mời anh ngồi xuống hỏi chuyện.
"Hai hôm nay có sợ không, thương mấy đứa còn trẻ mà đã gặp phải chuyện động trời." Bà Triệu đưa Lăng Thanh một quả táo lớn, nói: "Bà đã đến tuổi gần đất xa trời, giờ có bị dọa chết cũng chả có gì nuối tiếc."
Mấy lời đó khiến Lăng Thanh hơi buồn cười, cơ mà anh lại không thể cười nổi.
"Tuổi trẻ ấy mà, chết sớm... đáng tiếc lắm." Bà nhớ về hai đứa con gái mãi không có tin tức, giọng hơi trầm xuống, đôi mắt ửng đỏ nhưng không rơi nước mắt.
Lăng Thanh thấy thế hơi dịch người đến gần, rót cho bà một cốc nước ấm.
"Còn cháu thì sao, người nhà cháu ổn chứ?" Bà Triệu hỏi.
Lăng Thanh cười đáp: "Bọn họ gặp tai nạn qua đời lâu rồi ạ, cháu ở một mình."
Dù trước tận thế hay sau tận thế, anh vẫn luôn một mình một hướng.
"Bà phải giữ gìn sức khỏe đấy ạ, nhỡ đâu sau này có tin tốt thì sao?" Lăng Thanh hết lời an ủi, hơn ai khác, anh biết lúc này đây là thứ bà Triệu cần nhất.
Không ngờ bà Triệu chỉ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Nhóc con, cháu còn khó khăn hơn tôi nhiều, không cần phải vậy đâu. Tôi sống lâu rồi, chuyện nào chả gặp qua."
Bà thấp giọng: "Cuối cùng, được sống đã là món quà lớn nhất."
Bà Triệu ở tầng chung cư thấp, đứng trước cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài là có thể thấy hết quang cảnh dưới sân, bà kéo Lăng Thanh ra xem, cười nói: "Hôm đó, tôi thấy các cháu cứu người."
"Vậy ạ?" Lăng Thanh cười theo: "Không làm bà sợ chứ?"
Bà Triệu lắc đầu: "Tôi chỉ đang nghĩ ở đây các cháu cứu người thì chắc ở ngoài kia cũng sẽ có vị anh hùng nào đó cố gắng cứu con gái tôi. Hai hôm nay tôi đều tưởng tượng như vậy mới có thể ngủ."
Bà nhẹ giọng: "Các cháu đều là người tốt, nhất định phải khỏe mạnh."
Lăng Thanh càng nghe lòng càng khó chịu, đang muốn an ủi bà thêm vài câu, đột nhiên nghe thấy tiếng hét cách đó không xa. Anh vội vàng nhắc nhở bà Triệu khóa cửa đừng cử động, còn mình rút chiếc cờ lê thắt dưới đai lưng xông thẳng ra ngoài.
Vài con thây ma đang trèo lên cửa sắt phía đông, nương theo độ cao tính bắt con gà được nuôi ngoài ban công, mỗi tội bị dây thép gai ghim chặt tay không thể cử động.
Tuy nó không cử động nhưng lại dọa đến con gà trống đang phơi nắng, nó hoảng loạn nhảy từ trên tầng xuống, bắt đầu chạy loạn.
"Bắt con gà!" Lăng Thanh gào lên với chủ hộ đang mải ngạc nhiên rồi quay đầu nhìn con thây ma há mồm phía trước, run rẩy lôi cuộn dây thừng cao su từ trong túi ra.
Một đầu buộc vào cổ tay, đầu còn lại cuốn vòng quanh cái cờ lê thật chặt.
Lăng Thanh ước lượng một chút, sau đó nhằm ngay đầu con thây ma đang khoa tay múa chân, gào lớn: "Chết mẹ mày đi!"
Cờ lê rời tay, đạp văng đầu con thây ma khiến nó ngã nhào xuống đất. Chờ nó không còn cử động, Lăng Thanh mới nhẹ nhàng dùng sức kéo cờ lê về.
Lăng Thanh: Gà!
Danh Sách Chương: