Phùng Thiếu Quân đứng thẳng ở bên cạnh, khí thế trên người đột nhiên bộc phát. Anh ta nhảy lên, cách mặt đất tận bốn năm mét, sau đó bóng dáng nhanh chóng đánh về phía Dương Thiên.
Dương Thiên vội vàng nghiêng người tránh thoát.
Một quyền của Phùng Thiếu Quân nện lên mặt tường, mặt tường lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn, còn nắm tay anh ta thì hoàn toàn không có việc gì.
Không chỉ những người vây xem mà ngay cả nhóm Đới Văn Quân cũng vô cùng sợ hãi.
Nhất là Đới Văn Quân, anh ta biết tường của võ quán được xây bằng chất liệu gì. Những bức tường này có thể chịu được sức nặng cả gần ngàn cân, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông kia đấm thủng.
Trong lòng Đới Văn Quân, Phùng Thiếu Quân chính là một con thú đội lốt người, cậu ta không khỏi lo lắng thay cho Dương Thiên.
Dương Thiên cũng nhìn ra được, xem ra Phùng Thiếu Quân đã tu luyện Chiến vương quyết đến cực hạn rồi!
Tốc độ của Phùng Thiếu Quân rất nhanh, một đòn không thành công thì lại tiếp tục đòn thứ hai.
Dương Thiên tung chân đá một cú, nhưng Phùng Thiếu Quân lại tránh được, đồng thời vung nắm đấm về phía Dương Thiên.
Một quyền nện thẳng nên lưng Dương Thiên.
“Dương Thiên!” Nhóm Đới Văn Quân, Dương Lộ Tâm đều hốt hoảng hét lên.
Sức mạnh của cú đấm của Phùng Thiếu Quân quá lớn, nếu cứ thế rơi xuống người Dương Thiên thì chắc chắn hắn sẽ bị thương.
Nhưng Dương Thiên lại coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhíu mày, bắt được tay của Phùng Thiếu Quân.
Phùng Thiếu Quân bị Dương Thiên túm lấy tay thì lập tức vặn vẹo, sau đó bàn tay anh ta giống như một con cá chạch, lập tức thoát khỏi tay Dương Thiên.
Bàn tay lập tức tấn công Dương Thiên.
Hả?
Dương Thiên đột nhiên cảm thấy Phùng Thiếu Quân là người rất khó đối phó.
Mặc dù hắn cảm thấy thực lực của Phùng Thiếu Quân không bằng mình, nhưng từ nãy đến giờ hắn đều không đụng được vào Phùng Thiếu Quân mà ngược lại đã chịu không ít đòn tấn công của anh ta.
Bây giờ Dương Thiên mới nhận ra vấn đề rất lớn của mình. Hắn chỉ có một ưu điểm là thực lực mạnh mẽ, hắn thường dùng thực lực đó để nghiền ép người khác.
Chứ hắn không biết gì về phương pháp tấn công cả.
Giống như Đới Văn Quân tinh thông quyền pháp Hoa Hạ, nếu như trong tình huống giống nhau thì có khi hắn không đánh nổi anh ta. Bây giờ vị Phùng Thiếu Quân trước mặt hắn cũng thế, quyền pháp, chưởng pháp... tất cả đều vô cùng lưu loát. Anh ta đứng trước Dương Thiên có thực lực hơn mình mà vẫn có thể chiếm được ưu thế.
Giống như một đứa trẻ luyện võ, dựa vào võ thuật của mình để đánh bại người lớn không luyện võ.
Tình huống của Dương Thiên lúc này chính là như vậy.
“Rầm!”
Lại thêm một nắm đấm hung hăng nện lên người Dương Thiên, ánh mắt Dương Thiên cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
Phùng Thiếu Quân đánh trúng một đòn thì lại bật người trở lại, vẻ mặt tươi cười, khiêu khích nhìn Dương Thiên.
Trương Dương Lâm vô cùng đắc ý, mười mấy thuộc hạ của ông ta bị Dương Thiên đánh gục, trong lòng vô cùng tức giận. Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên bị đánh, ông ta vui vẻ không thôi.
Trương Thiên Trạch cũng căm hận nhìn Dương Thiên. Cậu ta đã bắt đầu suy nghĩ sau khi Dương Thiên bị bắt thì phải tra tấn hắn như thế nào.
Phùng Thiếu Quân bị tốc độ này của Dương Thiên làm cho sợ hãi. Anh ta cảm nhận được nắm tay của Dương Thiên thì vội vàng nghiêng người đi tránh. Nhưng mà, anh ta vừa nghiêng sang bên này thì Dương Thiên cũng đột nhiên xuất hiện ở bên đó, hung hăng đá một cái vào lưng anh ta.