“Cảm ơn Duyên Hà Trường Lưu đại thần!” Vương Nhã Lộ không ngừng cảm ơn.
“Lộ Lộ, có chuyện gì thế?” Lúc này mấy người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ cũng nghe thấy lời cô nói, mọi người kinh ngạc vào xem. Khi nhìn thấy hai mươi quả tên lửa đang nổ bùm bùm trong phòng livestream của Vương Nhã Lộ, mọi người cũng hâm mộ vô cùng.
Mọi người đều biết những quả tên lửa này có giá bao nhiêu, ai cũng ước đó là của mình. Gia cảnh của những người trong ký túc xá của Vương Nhã Lộ đều bình thường, mọi người đều cảm thấy mình xinh đẹp hơn Vương Nhã Lộ, thế mà không ngờ hôm nay Vương Nhã Lộ lại kiếm được tận hai mươi nghìn tệ.
Dương Thiên gõ chữ: “Em hát tiếp đi! Hát hay lắm!”
Vương Nhã Lộ vội vàng gật đầu: “Được, vậy bây giờ Lộ Lộ lại tiếp tục hát cho mọi người nghe!”
Dương Thiên nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe cô hát.
“Ôi! Cô gái này hát hay quá! Tôi phải theo dõi ngay mới được!”
“Đúng vậy, lúc trước không phát hiện ra có một hoạt náo viên hát hay như thế này.”
...
Vương Nhã Lộ thực sự hát rất hay. Sau khi cô kết thúc bài hát, lập tức có thêm không ít người ấn theo dõi cô.
Dương Thiên còn bốn mươi nghìn tệ, hắn lại ấn chọn hai mươi quả tên lửa nữa, gửi tặng.
“Ôi mẹ ơi! Lại thêm hai mươi quả tên lửa nữa!”
“Duyên Hà Trường Lưu không hổ danh là đại gia số một của thế giới livestream!”
“Đại gia, cầu bao nuôi!”
...
“Cảm ơn! Thực sự vô cùng cảm ơn Duyên Hà Trường Lưu đại đại đã tặng Lộ Lộ thêm hai mươi quả tên lửa nữa!” Vương Nhã Lộ cảm kích nói.
“Oa! Lộ Lộ, cậu phát tài rồi! Không được, nhất định cậu phải mời chúng tớ ăn một bữa thịnh soạn!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tớ muốn ăn một bữa tiệc lớn!”
Mấy người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ nhao nhao lên, giọng nói tràn đầy hâm mộ. Chỉ trong nháy mắt mà Vương Nhã Lộ lại kiếm được thêm hai mươi nghìn tệ nữa.
Dương Thiên tặng quà xong thì không đi lang thang các phòng nữa mà thoát khỏi app livestream.
Hai ngày thi trôi qua trong nháy mắt.
Khi Trương Thiên quay trở lại ký túc xá thì nhóm Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong và Lý Kim Hâm đã đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà rồi. Bọn họ đã mua vé xong xuôi.
Hai ngày nay Trịnh Vân Long cũng đã từ trong bể khổ đi ra, mặc dù cả người nhìn vẫn uể oải chán chường, nhưng tâm trạng cũng khôi phục được một chút.
“Lão tam, chúng tôi về trước nhé! Nghỉ đông vui vẻ nha!” Nhóm người Trịnh Vân Long chào hỏi Dương Thiên.
Bọn họ đã mua vé về đêm, chắc nửa đêm là có thể về tới nhà.
Dương Thiên cũng cười: “Ừ, mọi người chú ý an toàn, về nhà vui vẻ!”
...
Ký túc xá đột nhiên trở nên trống trải, Dương Thiên thu dọn một chút rồi cũng rời đi.
Chuẩn bị về nhà rồi, Dương Thiên suy nghĩ một chút, hắn muốn mua một chiếc xe.